Lúc này chú Trần, quản gia riêng của Nghiêm Kỷ ở Nghiêm gia đi tới, hơi khom người nói nhỏ: "Cô chủ, hôm nay cậu chủ sẽ về sớm nên cô hãy chuẩn bị trở về."
Mộc Trạch Tây chỉ có thể ôm con, sau khi giải thích với Phương Hoa Dung xong thì về trước. Trước khi đi, Mộc Trạch Tây nghe thấy Lí Vi vẫn còn giễu cợt cô: "Không biết có gánh nổi cái danh phu nhân nhà quyền thế dòng dõi thư hương hay không nữa."
Trên đường trở về nhà tổ của Nghiêm gia, Mộc Trạch Tây ôm con trai ngồi trong xe hơi sang trọng và thoải mái, cô có một luồng xúc động khi nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe. Cô nhớ đến những câu chuyện mà La Nam Nam đã kể cho cô nghe về kịch bản câu chuyện thế giới của bọn họ trong cuốn tiểu thuyết kia.
Thông thường trong tình huống này, nữ chính nhất định sẽ rất kiên cường dứt khoát hạ gục tài xế sau đó ôm con trốn thoát. Nam phụ si tình nên đi theo nữ chính đến một nơi rất xa để nam chính tìm vợ, bắt đầu tình tiết anh tìm em trốn trong câu chuyện.
Mộc Trạch Tây nhìn chú Trần lái xe rất ổn định ga lăng rồi lắc đầu, chú Trần đã lớn tuổi và có thể không chịu nổi một đòn. Mà cô cũng không có nam phụ si tình thích cô, có thể mang cô đi, suy cho cùng cô cũng chỉ là một nữ phụ phản diện làm người ta chán ghét mà thôi. Cô dám mang cháu trai của Nghiêm gia đi thì không đến hai dặm cô đã bị bắt lại.
Nghiêm Kỷ đối với cô cũng không xem là thương tiếc, thậm chí còn có hơi hung dữ, nếu như cô lại chạy trốn thì không biết lúc đó anh sẽ hành hạ cô thế nào. Nghĩ đến "món đồ chơi" ở ngăn tủ trong phòng, Mộc Trạch Tây chỉ có thể dập tắt ảo tưởng nhỏ bé.
"Nam Nam... rốt cuộc cậu ở đâu..."
Quả cầu thịt nhỏ nắm chặt phần trang trí lóe sáng trên điện thoại trong tay, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ê ê a a chỉ cho mẹ xem. Mộc Trạch Tây cúi đầu, hóa ra là một vật trang trí hình mặt trời rất giống với mặt dây chuyền trên cổ cô.
Mộc Trạch Tây vỗ mông con trai, "Con cho rằng đó là đồ của mẹ mới nên mới cướp của dì Lí Vi có phải không? Mẹ cảm ơn bé cưng nhưng làm vậy không đúng, sau này không được làm vậy nữa nhé."
Sau đó cô áp sát vào khuôn mặt nhỏ của con, thấp giọng nói với con, "Đừng giống như cha con, không ngoan là mẹ sẽ không thích."
Quả cầu thịt nhỏ cũng không hiểu, chỉ biết vuốt mặt mẹ cười khanh khách.
******
Cánh cửa cách âm cực tốt bây giờ đang lộ ra khe hở rất lớn, Mộc Trạch Tây nhìn đồng hồ trên tường, ước lượng thời gian người đàn ông trở về.
Bé cưng đang bú sữa trong lòng mẹ đẩy ra làm loạn. Mộc Trạch Tây vừa dỗ bé cưng vừa nôn nóng chờ câu trả lời.
Giao diện trò chuyện lại hiện lên:
【La Nam Nam nào?】
【 Lý Vi cậu sao vậy? Sao hôm nay nói chuyện lạ thế? 】
【Người siêu học giỏi không phải Nghiêm Kỷ à?】
Mộc Trạch Tây vô cùng sốt ruột đến mức gần như sụp đổ. Cô dùng tài khoản nhắn tin của Lý Vi để hỏi phương thức liên lạc của La Nam Nam nhưng tại sao không ai nhớ La Nam Nam? Ngay cả nhớ bạn cùng lớp cũng mơ hồ không rõ.
Đây có phải là một giấc mơ của cô? Hay là Nam Nam đã gặp chuyện gì đó?
Trong hành lang vang lên tiếng giày da giẫm trên sàn, Mộc Trạch Tây sợ hãi nhìn cánh cửa mở rộng, căng mắt nhìn chằm chằm hành lang xa xăm. "Lạch cạch -- lạch cạch --" Tiếng giày da giẫm đạp vang lên trên hành lang, theo mỗi bước chân càng đến gần thì đều chạm vào nhịp tim đang căng thẳng của cô.
Cô run tay vội xóa trang chat đang hiển thị trên màn hình điện thoại.
Đứa bé đang nằm mút sữa trong ngực mẹ. Trong miệng nhỏ của bé mút một cái và tay khác phải vuốt ve bầu ngực còn lại của mẹ bé, rất bá đạo chiếm giữ cả hai bên.
Điện thoại hơi nóng sẽ bị phát hiện có sử dụng.
"Bé cưng giúp mẹ." Mộc Trạch Tây kéo bàn tay nhỏ ra khỏi ngực, cô đưa điện thoại đến bên cạnh bàn tay nhỏ của bé, muốn cho bé cầm lấy.
"Con giúp mẹ." Mộc Trạch Tây nhẹ nhàng dỗ dành, bàn tay nhỏ của bé duỗi ra nắm chặt điện thoại.
Nghiêm Kỷ mở cửa bước vào thì thấy Mộc Trạch Tây đang ôm con ngồi trên giường cho con bú, cô mở rộng áo để lộ lưng vai trắng nõn sáng bóng. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lớn chiếu vào ẩn đi khuôn mặt nghiêng tinh xảo của cô, da thịt trắng nõn tỏa ánh sáng dịu dàng.
Mộc Trạch Tây quay đầu nhìn anh. Nghiêm Kỷ có dáng người cao gầy, bộ vest được may cắt khéo léo làm phô ra trọn vẹn cảm giác lạnh lùng trên người anh, thấu kính phản chiếu ánh sáng lạnh giá che khuất ánh mắt anh, chỉ thấy nhìn sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng hơi nhếch lên. Mộc Trạch Tây nhất thời không thể nhìn thấy biểu cảm chính xác của anh, Nghiêm Kỷ dùng đôi chân dài bước về phía trước, anh đến gần mang theo cảm giác áp bức nghẹt thở…