Chap 41

Mộc Trạch Tây kéo lại áo đang mở rộng, ôm con ra đón Nghiêm Kỷ. Cô ngọt ngào gọi: "Chồng... Chồng yêu...Anh về rồi à." Cô vẫn chưa quen với cách xưng hô này, "Hôm nay anh về sớm hơn bình thường."

 

"Ừ." Nghiêm Kỷ duỗi tay trêu đùa con trai hai người trong lòng Mộc Trạch Tây.

 

"Bức tường hoa hồng trong hội ngắm hoa mà Lý gia tổ chức hôm nay có đẹp không?" Nghiêm Kỷ chợt hỏi.

 

Mộc Trạch Tây hoảng hốt, cô lấy lại bình tĩnh. "Đẹp."

 

"Nghe nói trong hội ngắm hoa có một số người nói rất nhiều lời khó nghe?"

 

Nghiêm Kỷ nói, nhìn gò má sáng bóng của Mộc Trạch Tây, anh không biết nên dỗ dành hay an ủi cô, "Nếu như em thích thì có thể trồng một bức tường hoa hồng ở trong nhà, em không cần cầu xin anh đến chỗ người khác xem để rồi bị sỉ nhục."

 

Trong lòng Mộc Trạch Tây chấn động, quả nhiên không có chuyện gì xảy ra ở buổi triển lãm có thể che mắt anh. Cô đi xem hoa không chỉ để ngắm hoa…

 

"Trồng một vườn hoa hồng tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc chăm sóc, em không phải người yêu hoa mà em chỉ muốn tìm một thứ mới mẻ thôi." Cô bế con trai lên, lấy điện thoại trong bàn tay nhỏ của cậu bé. "Em còn gặp lại bạn học cấp ba của chúng ta là Lí Vi và bọn em đã trò chuyện. Con còn làm ầm đòi mang điện thoại Lí Vi về."

 

Mộc Trạch Tây chọn cách chủ động giải thích tình hình, đánh lạc hướng chú ý của Nghiêm Kỷ.

 

Nghiêm Kỷ nhìn điện thoại rồi sờ soạng một chút, vẫn còn nóng, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại. "Chỉ là một cái điện thoại thôi. Nếu như con trai muốn thì tất nhiên Lí Vi sẽ cho."

 

Đây là Nghiêm gia, Nghiêm gia có quyền thế rất kinh người. Người Nghiêm gia đã sớm hình thành thói quen muốn thứ gì thì người khác sẽ ước được dâng lên cho bọn họ, điều đó dễ như trở bàn tay. Bọn họ cũng không thấy sai chỗ nào.

 

Ngay cả Nghiêm Kỷ cũng đối xử với cô như vậy.

 

Cho quả cầu nhỏ nằm trên giường tự chơi một mình.

 

Mộc Trạch Tây kìm lại tâm trạng, cô phục vụ Nghiêm Kỷ cởi áo vest cho anh, trông cô giống như một người vợ hiền và một người mẹ tốt ngoan ngoãn.

 

"Những lời khó nghe đó chẳng qua chỉ là lắm mồm nói nhảm, từ nhỏ anh đã nghe quá nhiều lời đàm tiếu vớ vẩn nên em không cần lo."

 

Trong những ngày cô biến mất và bị Nghiêm Kỷ nhốt, Mộc Trạch Tây đã học được cách ngoan ngoãn, cô biết nên làm thế nào để dỗ Nghiêm Kỷ vui, cô giả vờ hờn dỗi rồi đấm nhẹ vào bộ ngực săn chắc của anh. "Trước kia anh chói mắt như vậy, chắc là bọn họ ghen ghét vì cuối cùng anh cưới em nên mới nói những lời chua ngoa."

 

Nghiêm Kỷ cười rạng rỡ nắm bàn tay nhỏ của cô, anh vừa hôn lòng bàn tay cô vừa ngước mắt nhìn thẳng Mộc Trạch Tây, ánh mắt như một con sói đói muốn nuốt chửng một con cừu trắng nhỏ.

 

Quả cầu nhỏ ngẩng đầu lên nhìn cha mẹ đang dính nhau, "Mô mô mô" quay cuồng cũng muốn chung một chỗ.

 

Sau khi có thằng nhóc thúi này thì hai người cũng ít thân mật hơn, Nghiêm Kỷ bế con trai lên dỗ con ngủ. Bé cưng vốn còn đang hưng phấn nằm trong vòng tay dịu dàng mạnh mẽ của cha sau khi bị đu đưa vài cái đã ngủ thiếp đi.

 

Mộc Trạch Tây vội ngăn cản, "Đừng cho con ngủ nhiều quá! Buổi tối quỷ nhỏ không ngủ được sẽ làm ầm!" Vừa thấy anh dỗ con ngủ thì Mộc Trạch Tây đã biết Nghiêm Kỷ lại muốn hành hạ cô.

 

Nghiêm Kỷ lấy điện thoại trong tay con trai, "Nếu như con làm ầm thì cứ ném cho cha mẹ, dù sao cha mẹ cũng sẵn lòng trông cháu."

 

Sau khi gửi con cho Phương Dung Hoa.

 

Nghiêm Kỷ ngồi trên ghế sô pha vỗ đùi, ý bảo Mộc Trạch Tây đi qua. Mộc Trạch Tây hợp ý ngồi trên đùi Nghiêm Kỷ ôm cổ anh.

 

"Con trai là quỷ nhỏ vậy thì anh là gì? Hả?" Âm cuối trầm khàn được gợi lên một cách uyển chuyển, trái tim Mộc Trạch Tây rung động, hai chân mềm nhũn.

 

"Anh là chồng yêu của em, là người cha đáng tin nhất của con trai." Cô ngọt ngào dỗ dành anh.

 

Nghiêm Kỷ hôn mút cái cổ mềm mại của Mộc Trạch Tây một lúc, giọng anh khàn nhỏ: "Hôm nay em đã làm gì?" Những ngón tay thon dài xông vào váy ngủ Mộc Trạch Tây, xoa bóp ngực cô.

 

Hơi thở nóng bỏng phả vào tai Mộc Trạch Tây dường như có thể làm cho cô tan chảy, bàn tay ấm áp chuyên chọn quay tròn quanh đầu vú mẫn cảm của cô. Mộc Trạch Tây bị chọc ghẹo đến mức không thể tập trung suy nghĩ, "Không làm gì."

 

Nghiêm Kỷ bóp chặt eo Mộc Trạch Tây, mạnh mẽ tách hai chân cô ra, lệnh cho cô ngồi cưỡi lên giữa hai chân anh, Nghiêm Kỷ cứ ngồi như vậy, anh mở khóa quần vest thả cậu bé cao thẳng thô dài ra.

 

"Nói thật." Giọng Nghiêm Kỷ trầm thấp rõ ràng như tiếng nước, rất dễ nghe.

Nhưng lời anh nói ra lại làm cho Mộc Trạch Tây không khỏi rùng mình, cậu bé vừa nóng vừa cứng như có như không chọc đẩy cô bé giữa hai chân cô, như tra hỏi kích thích thần kinh cô.

 

Mộc Trạch Tây biết sự khủng bố của nó, cô cũng nhớ trong rất nhiều trường hợp, nó đã cắm vào cơ thể cô vô số lần và tham lam thọc vào rút ra.

 

Cô ngập ngừng lẩm bẩm xoay eo nhỏ, nhấc mông rời khỏi vật khổng lồ.

Chap 41

Bình luận

Truyện Đề xuất