Chap 40

"Em thật sự chỉ ngắm hoa và nói vài câu với Lí Vi rồi về nhà, không phải chồng yêu bảo em về sớm một chút à."

 

Sao Nghiêm Kỷ có thể cho phép người phụ nữ nhỏ bé này lùi bước, anh duỗi tay làm Mộc Trạch Tây ngã vào người mình. Cái miệng nhỏ này vẫn kín đáo như ngày nào nhưng lại nhanh mồm dẻo miệng, đã quen làm thế nào để dỗ dành người khác.

 

Ngực Mộc Trạch Tây rất đầy đặn, đặc biệt là sau khi sinh con và cho con bú, ngực cô bị ép vào bộ ngực săn chắc của Nghiêm Kỷ khiến cho cô vừa đau vừa ngứa. Cô ngước mắt lên nhìn Nghiêm Kỷ, quan sát sắc mặt anh.

 

Với đôi mắt sương mù lấp lánh ánh sáng như pha lê, lúc trước cô thường dùng ánh mắt của mình nhìn chính mình, nhưng sự e lệ rụt rè mang theo hoang mang và sợ hãi khi xưa đã không còn.

 

Nghiêm Kỷ không trả lời cô. Hai cánh tay ôm lấy eo cô, khuôn mặt đẹp trai bức người cách Mộc Trạch Tây rất gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi nóng mập mờ quấn quanh thân thể hai người.

 

Nghiêm Kỷ mở miệng hôn gáy cô, ngậm lấy vành tai cô, tay còn lại luồn vào trong váy cởi quần lót cô ra. Anh ưỡn eo phóng thích cậu bé cọ xát âm đạo một lần nữa; lúc thì cọ xát âm đạo thật mạnh, lúc thì chầm chậm chọc nhẹ vào âm đạo.

 

Mộc Trạch Tây mới sinh con không lâu đang là thời điểm nhạy cảm nhất, anh cứ cọ xát như vậy vài lần. Tất cả mật dịch dâm đãng đều chảy ra, chẳng mấy chốc đã làm thấm ướt quần chỗ đùi Nghiêm Kỷ, mật dịch nhớp nháp lấp lánh những vệt nước dâm đãng trên miếng vải đen.

 

Nghiêm Kỷ dùng một cánh tay chặn giữ ngang lưng Mộc Trạch Tây, anh đứng dậy đi về phía bệ cửa sổ lớn ở trong phòng, một tay đẩy cô lên cửa sổ. Bộ ngực to lớn bỗng chốc được dán vào tấm kính lạnh lẽo, Mộc Trạch Tây đặt tay lên tấm kính.

 

Xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, cô có thể nhìn thấy cây cối trong vườn được cắt tỉa ngay ngắn tỉ mỉ, đài phun nước lộng lẫy còn có người hầu đang quét lá rơi. Tầm nhìn rộng, nỗi sợ bị nhìn thấy và sự bất lực khi bị tùy tiện đùa bỡn theo ý muốn khiến cho hốc mắt Mộc Trạch Tây đỏ hoe.

 

Mộc Trạch Tây cứ thế dựa vào cửa sổ, khuôn mặt nhỏ cũng áp vào cửa sổ, hơi nước từ hơi thở gấp gáp bao phủ tấm kính bằng một màn sương mờ. 

 

Cô không dám phản kháng nên chỉ có thể hạ eo, chổng mông vểnh, ngoan ngoãn phơi bày cô bé mềm mại ướt át hồng phấn ở sau người đàn ông.

 

Nghiêm Kỷ đè Mộc Trạch Tây xuống, duỗi ngón tay thon dài thong thả ung dung nới lỏng cà vạt, từ trên cao nhìn xuống đường cong uyển chuyển của Mộc Trạch Tây. Anh có thể nhìn thấy cô đang cắn chặt môi, bộ dáng cố kìm nén uất ức.

 

Mộc Trạch Tây có vẻ ngoài xinh đẹp và bắt mắt nhưng cô rất yếu đuối, không chỉ có thân hình đẫy đà mà còn có tính cách yếu đuối nhưng cũng mang theo sự bướng bỉnh.

 

Như kiểu nếu không có bằng chứng xác thực trước mặt thì cô nhất định sẽ nhẫn nhịn, tuyệt đối sẽ không tự bùng nổ hay thừa nhận. Nó giống hệt như việc lúc trước cô luôn làm khó Lâm Thi Vũ.

 

Trước kia cô lớn lên dưới sự kiểm soát của mẹ cô nên cô nghe lời mẹ trong mọi việc, ngay cả năm đó khi cô tiếp cận anh cũng mang theo mục đích, nên tính cách cô hơi nhút nhát.

 

Sau đó cô bị vây hãm bên cạnh anh cũng ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn phục tùng. 

 

Chỉ cần không giày vò cô quá mức thì cô sẽ không nôn nóng theo anh.

 

Cô ngoan ngoãn nghe lời nhưng thực tế trước nay đều chưa từng khuất phục, anh có biện pháp có thể khiến cho cô mềm mỏng nhưng không lâu sau trái tim cô sẽ lại khơi đống tro tàn.

 

Nghiêm Kỷ bóp eo Mộc Trạch Tây, để cậu bé đang cương cứng khó chịu vào âm đạo mềm mại, ưỡn thẳng eo từ từ đẩy dương vật vào âm đạo ẩm ướt chật hẹp, cực kỳ thoải mái.

 

Mộc Trạch Tây bị cắm vào cảm thấy sưng khó chịu, bụng nhỏ co rút một lúc, vách thịt càng siết chặt dương vật nóng bỏng. Mộc Trạch Tây dựa vào tấm kính khóc nức nở, "Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không liên lạc với bên ngoài, sẽ không chạy trốn, em chỉ nói với mẹ vài câu."

 

Nghiêm Kỷ cương đến nỗi khó chịu, anh chỉ muốn sảng khoái, thả tốc độ đâm vào âm hộ, tốc độ vừa nhanh vừa tàn nhẫn. Từ tư thế đi vào từ phía sau thì có thể nhìn thấy rõ cây gậy thịt thô dài và hung dữ màu đỏ đang ra vào trong âm đạo hồng hào căng mọng.

 

Nghiêm Kỷ có dáng người cao, bây giờ Mộc Trạch Tây đang kiễng chân, cô bị anh đâm gần như không thể đứng vững. "Uhmm ~... Chồng ơi nhẹ chút... Chậm lại, xin anh. Ôi ~ em không dám, em nói thật, em chỉ nói vài câu với một người bạn cấp ba đã nhiều năm không gặp, thật đó! Cầu xin anh ~" Mộc Trạch Tây biết có lẽ Nghiêm Kỷ đã phát hiện nên chủ động tỏ ra yếu thế.

 

Nghiêm Kỷ nghe thế, "Thật không? Vậy để chồng nhìn xem." Tuy lời nói nhẹ nhàng nhưng anh vẫn thẳng lưng cắm mạnh dương vật vào sâu trong âm hộ, đầu dương vật thô to vội vàng quét qua lớp thịt ẩm ướt đang xoắn chặt, chỉ một cái đã làm âm hộ phun ra nước.

Chap 40

Bình luận

Truyện Đề xuất