Chap 9

Ánh mắt Nghiêm Kỷ tối sầm lại, nhéo khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tây, trầm giọng hỏi cô, "Tôi là ai?"

 

Mộc Trạch Tây hoang mang mở mắt, tại sao đang trong mơ mà Nghiêm Kỷ vẫn hỏi, cô ngoan ngoãn trả lời, "Nghiêm Kỷ..."

 

Ánh mắt Nghiêm Kỷ bớt vài phần u ám, cô còn tỉnh và biết anh là ai, nếu là người khác, Mộc Trạch Tây đừng mong có thể xuống xe.

 

Nghiêm Kỷ nghĩ, chạm vào đôi môi hơi đỏ bừng của mình, anh cố nhẫn nhịn không hôn cô, thế mà bị cô cắn ngược lại.

 

Đúng lúc tìm được sơ hở, Nghiêm Kỷ cúi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây, giọng nói rõ ràng, "Mộc Trạch Tây, cậu đã cướp nụ hôn đầu của tôi bằng phương thức không hề dịu dàng."

 

Những lời này lập tức dội vào tâm trí đang mê man của Mộc Trạch Tây, một tiếng vù vù bùng nổ. Đây, đây thật sự là Nghiêm Kỷ!... Không đợi cô phản ứng.

 

Thì Nghiêm Kỷ đã hôn lên môi Mộc Trạch Tây, hai bờ môi cọ xát, Nghiêm Kỷ mút cánh môi mềm mại của cô gái, đôi môi thật mềm…

 

Nghiêm Kỷ vươn lưỡi đẩy hàm răng Mộc Trạch Tây ra, cái lưỡi nóng ướt tiến quân thần tốc, ngang ngược khuấy đảo và cướp đoạt khoang lưỡi Mộc Trạch Tây, vị chua ngọt của quả dâu rượu vẫn còn đọng lại trong miệng nhỏ. Nghiêm Kỷ cảm thán, lưỡi cô cũng thật mềm và nhỏ.

 

Mộc Trạch Tây bị hành động thân mật bất ngờ của Nghiêm Kỷ làm mê muội đầu óc, tim đập nhanh hơn, rượu dồn lên não. Nước bọt từ sự quấn quýt của hai người tràn ra bên môi cô, cô bất lực nắm vạt áo Nghiêm Kỷ, tiếp nhận nụ hôn. "A ~!"

 

Nghiêm Kỷ cố hút lấy sự thơm ngọt của cô, mùi hương chua ngọt của dâu rượu hoà quyện vào môi răng hai người, hơi thở ám muội càng lúc càng mãnh liệt.

 

Cảm giác mới lạ và tuyệt vời đó lan tràn từ môi lưỡi của chàng trai cô gái, tựa như những cơn tê dại như có như không, khuấy động lòng người.

 

Nghiêm Kỷ muốn hôn và khám phá nhiều hơn. Anh đang ở độ tuổi trẻ trung mạnh mẽ, bộ ngực đầy đặn mềm mại cứ như vậy đè lên ngực anh, anh nhìn thấy bộ ngực trắng nõn, anh muốn sờ, muốn xoa, càng muốn làm Mộc Trạch Tây. Nhưng bây giờ anh không thể, không thể vì miếng thịt nhỏ mà làm mất miếng thịt lớn, anh muốn cuối cùng mình có tất cả.

 

Một nụ hôn nằm ngoài tầm kiểm soát. Khi Nghiêm Kỷ buông Mộc Trạch Tây ra, giữa môi hai người đều là nước bọt trong suốt.

 

Vừa rồi cô không còn tỉnh táo, một nụ hôn chứa tình cảm mãnh liệt đủ khiến cho Mộc Trạch Tây chóng mặt. Khuôn mặt nhỏ của cô từ màu đỏ nhạt say rượu biến thành màu đỏ bừng, hai mắt lờ mờ đẫm lệ, hé môi đỏ thở gấp.

 

Nghiêm Kỷ nhìn Mộc Trạch Tây trong tình trạng như vậy, anh cảm thấy mình sắp phát điên vì bị mắc câu, chỗ nóng bỏng dưới bụng co rút đau đớn, anh hơi nhích người, kéo khoảng cách với cơ thể mềm mại của Mộc Trạch Tây, nếu không anh sợ bây giờ mình không nhịn được kéo quần lót cô ra, hung hăng làm Mộc Trạch Tây.

 

Anh duỗi ngón tay cái chạm vào đôi môi đỏ thẫm của Mộc Trạch Tây, khàn giọng nói như là lẽ đương nhiên, "Bây giờ chúng ta hòa nhau."

 

Mộc Trạch Tây...???

 

Nghiêm Kỷ thả Mộc Trạch Tây ra, để cho cô ngồi dựa vào ghế, "Vừa rồi cậu ngủ mà cơ thể cứ uốn éo rất nguy hiểm nên tôi đành ôm cậu."

 

Đầu óc cô ngây dại, cơ thể mềm nhũn, cô chưa bao giờ gần Nghiêm Kỷ như vậy, khuôn mặt nhỏ bị hôn đỏ bừng, đầu óc mê muội chỉ biết gật đầu.

 

Mặt anh vô cảm, nhưng không có nghĩa là anh không có cảm giác, dưới bụng căng đau đớn.

 

Sau khi xuống xe. Quần áo Mộc Trạch Tây xộc xệch, Nghiêm Kỷ hơi cúi người, hơi thở rối loạn.

 

Mộc Trạch Tây cảm thấy ngột ngạt, đứng trong khu chung cư bị gió thổi một lúc, kí ức về nụ hôn vừa rồi hiện lên trong đầu cô. Nghiêm Kỷ cũng phải cho gió thổi để kìm nén sự xúc động của mình, đôi trai gái đứng ở đầu gió với những suy nghĩ khác nhau.

 

Cuối cùng, Nghiêm Kỷ sợ Mộc Trạch Tây bị gió thổi cảm lạnh nên đưa cô rời đi.

 

Giờ phút này, hai người đang đứng trước cửa nhà Mộc Trạch Tây, nghiên cứu mật khẩu khoá cửa.

 

Sau khi Mộc Trạch Tây xuống xe thì thèm lạnh, gió thổi lúc lâu nên đầu óc ngây dại. Khi cô lên, thang máy trong chung cư đang bảo trì nên đi bằng thang bộ, điều đó càng kích thích rượu phát huy tác dụng.

 

Đôi mắt Mộc Trạch Tây sáng ngời có thần nhưng đầu óc và tay chân đã có ý tưởng riêng của mình. Cô nhập mật khẩu, hiển thị sai mật khẩu.

 

"Hở?" Mộc Trạch Tây mở to mắt lại gần nhìn kỹ, cẩn thận ấn lại một lần nữa.

 

"Sai mật khẩu."

 

Nghiêm Kỷ đứng bên cạnh nhìn thấy rõ, anh nhớ mật khẩu nhà Mộc Trạch Tây. Anh dựa vào tường, cảm thấy vui mừng, để cho đôi tay yếu ớt của Mộc Trạch Tây mỗi lần bấm một số, cô lại bấm tiếp số bên cạnh rồi bấm một số khác, nhưng anh không nói cho cô biết.

 

Chỉ còn một cơ hội cuối cùng là ngôi nhà sẽ bị khóa, bây giờ Mộc Trạch Tây không dám ấn nữa, cô đứng đó ngây ngốc, như thể đang lặp lại "Suy nghĩ".

Chap 9

Bình luận

Truyện Đề xuất