Chap 10

Mộc Trạch Tây rất thích nước dâu rượu này, cô cẩn thận hỏi. "Tớ có thể uống nửa ly nữa chứ?"

 

Mứt dâu rượu loãng lên men có nồng độ cồn, vừa rồi Mộc Trạch Tây uống một bát canh gà ủ rượu lớn lại uống thêm nhiều mứt dâu rượu loãng, chỉ sợ người chịu không nổi sẽ bị say. 

 

Người giúp việc đang chuẩn bị dọn bàn nghe xong muốn nói với Mộc Trạch Tây.

 

"Tất nhiên có thể. Miễn là cậu thích, cậu là khách." Nghiêm Kỷ trả lời trước, mặt tỉnh bơ ra hiệu cho người giúp việc.

 

Toàn bộ người giúp việc của Nghiêm Kỷ đều được đào tạo chuyên nghiệp và nghiêm khắc, cô ấy lập tức ngậm miệng rời đi.

 

Sau khi ăn uống no say, Mộc Trạch Tây cũng không muốn ở lại lâu hơn. Đương nhiên Nghiêm Kỷ sẽ không để Mộc Trạch Tây về một mình, anh đã sớm sắp xếp cho chú Trần lái xe đưa Mộc Trạch Tây về, anh cũng ngồi trong xe.

 

Mộc Trạch Tây cảm thấy bây giờ cô không biết nên ở chung với Nghiêm Kỷ thế nào, nếu là cô trước đây thì có lẽ cô sẽ tìm chuyện để nói. Bây giờ cô chỉ biết im lặng.

 

Trước khi đi, điện thoại của Nghiêm Kỷ vang lên. Là Lâm Thi Vũ gọi, anh không lảng tránh, trực tiếp trả lời các câu hỏi của Lâm Thi Vũ ở trên xe.

 

Mộc Trạch Tây nép sang một bên, xem như không nghe thấy.

 

Đèn đường buổi tối tuy sáng nhưng vẫn không thể đánh bại sự trầm tĩnh của bóng tối, Nghiêm Kỷ quay đầu nhìn Mộc Trạch Tây dưới ánh đèn neon u tối, bờ môi hồng lóng lánh, anh dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả khuôn mặt đáng yêu mềm mại của cô.

 

Trong xe, Mộc Trạch Tây phát hiện bản thân hơi không ổn, cơ thể rất nóng, cô không thể ngồi yên.

 

"Nghiêm Kỷ...Tớ, hình như tớ say xe..."

 

Nghiêm Kỷ nhìn như không quan tâm nhưng anh luôn chú ý tình hình Mộc Trạch Tây.

Anh nhích lại gần cô, có thể ngửi thấy mùi sữa hạnh nhân quen thuộc trên người cô, rất nhẹ, kèm theo mùi hương đặc trưng của con gái. Rất dễ ngửi, anh rất nhớ.

 

Nghiêm Kỷ giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu, săn sóc tỉ mỉ thử dò hỏi: "Chóng mặt à? Muốn nôn không? Thấy khó chịu không?"

 

Mộc Trạch Tây lắc đầu, cô không chóng mặt cũng không buồn nôn, Mộc Trạch Tây không thể nói đó là cảm giác gì.

 

Chỉ là cả người cô lâng lâng, yếu ớt, không có sức giống như đang vùng vẫy trong quả bóng thả dưới nước ở công viên trò chơi của trẻ em. Cô cảm thấy ngột ngạt, nóng bức, buồn ngủ.

 

Trong xe thật thoải mái, đong đưa nhẹ nhàng. Mí mắt Mộc Trạch Tây nặng trĩu, cuối cùng cô chìm vào bóng tối. Soạt một cái, cơ thể Mộc Trạch Tây mềm nhũn suýt nữa trượt khỏi ghế.

 

Nghiêm Kỷ vội ôm cô. Nghiêm Kỷ biết rượu trái cây lên men sẽ có nồng độ cồn, khi uống thì có vị chua ngọt nhưng tác dụng lại vừa mạnh vừa chậm. Không ngờ Mộc Trạch Tây lại có phản ứng mạnh như vậy.

 

Nếu không có Nghiêm Kỷ đỡ cô, ôm cô, thì suýt nữa cô đã lăn xuống gầm ghế ô tô.

 

Nghiêm Kỷ chỉ có thể xoay người Mộc Trạch Tây sang một bên, ôm cô vào lòng, sít chặt vòng eo mềm mại của cô, để cô dựa vào lòng mình. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt cô, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.

 

Nghiêm Kỷ không dễ chịu, ôm cơ thể mềm mại của Mộc Trạch Tây, cô không thoải mái và luôn vặn vẹo cơ thể trong vô thức, cọ xát vào anh cho đến khi anh nổi lửa.

 

Xe vẫn đang chạy, sắp đến khu chung cư. Mộc Trạch Tây chỉ ngủ chưa đến 10 phút, cô dần mở to mắt, thấy mình vậy mà lại nằm trong lòng Nghiêm Kỷ. Cô đang mơ?

 

Nghiêm Kỷ thấy cô đã tỉnh nhưng vẫn mở to mắt không nhúc nhích, anh duỗi tay xoa đầu Mộc Trạch Tây, sợ cô bị bệnh.

 

Đèn đường khu nhà Mộc Trạch Tây khá cũ, âm trầm mờ mịt.

 

Khiến cho Mộc Trạch Tây cảm thấy không chân thực giống như một giấc mộng Hoàng Lương, cô nhìn Nghiêm Kỷ cẩn thận bảo vệ mình trong vòng tay anh, cô cho rằng mình đang nằm mơ như mọi khi, mơ thấy Nghiêm Kỷ.

 

*Một giấc mộng Hoàng Lương: ẩn dụ cho những giấc mơ hão huyền và những ham muốn không thể thực hiện được.

 

Cô nghĩ đến cuộc gọi của Lâm Thi Vũ, nghĩ đến nguyên tác, cô đã quyết định tránh xa nam nữ chính, quyết không quay đầu lại.

 

Lại nghĩ về sự lạnh nhạt và tủi thân mà cô đã nhận được sau khi theo đuổi Nghiêm Kỷ quá lâu, còn có tình yêu và sự sợ hãi đối với Nghiêm Kỷ.

 

Mộc Trạch Tây vốn tưởng mình đang ở trong giấc mơ, rượu mạnh biến người nhát gan cũng trở nên táo bạo, ác đến từ mật, giận từ trong tim.

 

"Cát Cách! Xem tôi cắn chết cậu!" Cô vụt dậy, vội cắn thật mạnh lên đôi môi mỏng của Nghiêm Kỷ, sau đó thoải mái nằm thẳng người xuống, nghĩ chờ mình tỉnh lại.

 

Cảm giác mềm mại và đau đớn lướt qua, chỉ còn lại một chút hương thơm của dâu rượu, Nghiêm Kỷ bị sốc.

 

Anh chợt nghĩ lại, Cát Cách là ai? Có phải cô ngủ nên lơ mơ, nhận nhầm anh thành người khác?

Chap 10

Bình luận

Truyện Đề xuất