Tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Mộc Trạch Tây cúi đầu nhìn, tụt huyết áp và căng thẳng tinh thần khiến cho cô choáng váng một lúc, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống.
Nghiêm Kỷ vươn tay ôm eo cô, trực tiếp bế cô lên. Lâm Thi Vũ cũng vội đến giúp anh đỡ Mộc Trạch Tây.
Màu đỏ tươi vẫn đang chảy từ từ, trên đôi chân trắng nõn đều là vết máu, ngay cả đôi tất màu trắng trên bắp chân cũng bị nhuốm màu đỏ tươi. Vết máu đan xen như mạng nhện, lộ rõ trên đôi chân trắng nõn trông chói mắt.
Mộc Trạch Tây kiệt sức nằm dựa vào cánh tay Nghiêm Kỷ, cô chợt nhớ kỳ kinh nguyệt của mình vẫn luôn không chính xác, hình như đến sớm hơn.
Những chuyện liên tiếp xảy ra mấy hôm nay đã khiến cô kinh hồn bạt vía đến mức gần như sụp đổ, đầu óc rối bời.
Khuôn mặt Mộc Trạch Tây tái nhợt, phát ra tiếng khóc: “Cô Vương… Hình như em bị rong huyết trong kỳ kinh nguyệt…”
“Mau! Đưa đến phòng y tế!”
Vương Khiết còn có cuộc họp của giáo viên chủ nhiệm, Lâm Thi Vũ phải đến Phòng Giáo Vụ để đóng học phí.
Cuối cùng, Nghiêm Kỷ đành phải đưa Mộc Trạch Tây đến phòng y tế.
Việc xấu hổ như vậy, Mộc Trạch Tây kiên quyết từ chối, cô nói mình có thể tự đi.
Nhưng sắc mặt cô đã trắng bệch như tờ giấy, hai chân chảy đầy vết máu đỏ tươi làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Vương Khiết sợ cô xảy ra chuyện nên nhất quyết bảo Nghiêm Kỷ đi cùng cô.
Bác sĩ Trần trực ban trong phòng y tế là một nữ bác sĩ Trung y rất dịu dàng. Bà rất hài hước dí dỏm, bà không chấp nhận tuổi già, đã nghỉ hưu và được mời trở lại làm bác sĩ của trường, bà rất hòa đồng với đám học sinh trẻ tuổi hoạt bát.
Bác sĩ Trần nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mộc Trạch Tây, nói “Khí và máu không tương thích, suy dinh dưỡng.” Sau đó, bà kéo tay Mộc Trạch Tây qua bắt mạch, “Kinh nguyệt không đều, tử cung lạnh, suy nhược cơ thể.”
Tiếp theo giữ chặt tay bắt mạch, cau mày. “Bạn nhỏ, vấn đề của em hơi nghiêm trọng, sau này em sẽ khó mang thai.”
“Em rảnh thì đến bệnh viện chụp CT đi, hốt thuốc đúng bệnh, điều trị cẩn thận. Nếu không em sẽ phải cực khổ trong tương lai chỉ để đi thụ thai.”
“Em còn bị căng đau ngực, tức ngực?”
Vì Nghiêm Kỷ đưa Mộc Trạch Tây đến nên mặc dù anh đứng tránh ở ngoài cửa phòng y tế nhưng anh vẫn có thể nghe thấy. Mộc Trạch Tây lén nhìn ra ngoài cửa, cô nói nhỏ “Dạ.”
“Cô bé trông rất gầy nhưng ngực lại phát triển rất tốt. Ngực căng tức là do áo lót em quá chật, em hãy đổi đi, chọn áo lót phù hợp, em đừng xấu hổ vì ngực lớn.
Cũng đừng sợ bị mấy cậu nam sinh không hiểu chuyện cười nhạo bàn tán. Nếu thật sự có chuyện đó thì em hãy nhớ kỹ rồi đến nói với cô. Ngoài việc tăng cường các khóa học giáo dục giới tính, cô sẽ cắt luôn của bọn chúng.”
Bác sĩ Trần vừa kê thuốc vừa trò chuyện với Mộc Trạch Tây: “Đau bụng kinh và những vấn đề này sẽ đỡ hơn rất nhiều sau khi sinh con. Căng tức ngực mà có chồng hay bạn trai xoa bóp sẽ tốt hơn rất nhiều. Ha ha ha, thật ra em cũng có thể tự xoa bóp, chỉ là ngực em hơi đầy đặn, tay con trai thô to hơn nên mát xa tốt hơn.”
Lời nói của bác sĩ Trần đã xua tan sự căng thẳng và lo lắng của Mộc Trạch Tây, cô rất xúc động trước những lời bác sĩ Trần nói với cô. Nhưng… Nghiêm Kỷ ở…
Mộc Trạch Tây ở tuổi này có sự nhạy cảm và ngại ngùng, khuôn mặt cô đỏ bừng nói “Bác sĩ Trần, có một nam sinh ở đây, em…”
Bác sĩ Trần không quay đầu, chính trực nói: “Nam sinh thì sao, bất kể là nam sinh hay nữ sinh thì đều phải tìm hiểu về giới tính. Không chỉ tìm hiểu về giới tính của mình mà còn phải học được kiến thức về con trai con gái!”
Mộc Trạch Tây chỉ có thể nghe xong rồi gật đầu như giã tỏi.
Khi cô mang thuốc ra, cô thấy Nghiêm Kỷ vẫn còn đang đợi cô, cô không biết anh đã nghe bao nhiêu. Mộc Trạch Tây xin lỗi anh vì đã làm lãng phí thời gian của anh.
Nghiêm Kỷ cười dịu dàng, không nói gì.
Đột nhiên có một cuộc gọi đến, sau khi Nghiêm Kỷ nghe xong. Anh nói với Mộc Trạch Tây: “Tôi sang Phòng Giáo Vụ trước.”
Mộc Trạch Tây cảm thấy có lỗi với Lâm Thi Vũ và xấu hổ về bản thân vì sự việc hôm nay, cô nghẹn ngào: “Cậu đi đi, tớ sẽ tự về. Lần sau tớ sẽ xin lỗi Lâm Thi Vũ.”
Nghiêm Kỷ cúi đầu nhìn bộ dạng Mộc Trạch Tây như sắp khóc, anh biết hôm nay cô bị dọa. Băng đô nơ con bướm trên đầu cô gái hơi lỏng lẻo, sợi tóc rối loạn xõa xuống cần cổ trắng nõn tạo cảm giác nhu mì mong manh.
Bốn chữ "Dẫn người phạm tội" bỗng chốc len lỏi trong đầu Nghiêm Kỷ.
Nghiêm Kỷ chợt dâng lên một cảm giác độc chiếm bá đạo, anh không cho phép người khác nhìn thấy Mộc Trạch Tây như vậy.