Chap 2

Cuộc vận động trên giường vẫn đang tiếp diễn.

 

“Uhm Uhmm ~~ Uhm…~ Uhmm ~” Mộc Trạch Tây chỉ có thể phát ra vài tiếng rên rỉ ưm ư, vô số lần co rút lên đỉnh khiến cho đầu óc cô trôi nổi, sớm đã không còn biết trời đất là gì.

 

Chàng trai trên người cô vẫn không biết mệt mỏi mà lắc eo cày cấy, dương vật đang va chạm trong cơ thể cô vẫn không ngừng cương cứng, lần nào cũng đâm đến chỗ sâu.

 

Nơi kết hợp giữa hai người từ lâu đã cực kỳ lầy lội, dịch thể của hai người bị trộn lẫn không biết là của ai. Càng làm thì cơ thể Mộc Trạch Tây càng trở nên mềm nhũn, mềm như một vũng nước dù có vớt cũng không vớt nổi.

 

Nghiêm Kỷ thở hổn hển, chỉ có thể xoay mặt Mộc Trạch Tây lại, nhéo nắm vòng eo mềm mại tinh tế của cô, ngậm đầu vú cô vừa xoa vừa mút, tiếp tục cắm vào.

 

Cái nệm lò xo vững chắc và mềm mại cũng không ngăn được mà phát ra những âm thanh kẽo kẹt mờ ám, giữa hai chân Mộc Trạch Tây tê dại, chỉ nghe đã sợ hãi, không biết Nghiêm Kỷ tốn bao nhiêu sức lực.

 

Nghiêm Kỷ vừa phá thân nên chỉ lo tham lam ra vào âm đạo. Mà dương vật kia vừa to vừa lớn, ra vào không hề theo trình tự, chỉ lo miệt mài va chạm lung tung.

 

Nhưng đây lại là nỗi đau khổ đối với Mộc Trạch Tây, cô bị căng đến nỗi đau nhức phình trướng, nhưng nỗi đau nhỏ không thể ngăn được cơn tê dại khiến cho cô sắp lên trời.

 

“Không… Uhmm ~~ Tớ bỏ cuộc… Đừng đâm tớ nữa ~…” Mộc Trạch Tây không kìm được nước mắt, dùng một chút sức lực cuối cùng để túm chặt áo sơ mi xộc xệch của Nghiêm Kỷ, cô cầu xin anh.

 

Cô cảm giác như mình sắp kiệt sức, ngay cả một tí sức lực cũng không còn.

 

Giọng nói Nghiêm Kỷ khàn khàn mang theo tình dục, anh hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô, dỗ cô “Nhanh thôi, một lần cuối cùng, ngoan. Mở chân rộng hơn nữa.”

 

Thậm chí Mộc Trạch Tây còn không có hơi sức để khóc, cô vừa nghe xong, nước mắt đã lã chã lăn xuống, “Hức ~~~” Nhưng vừa rồi cậu cũng nói như vậy…

 

Nghiêm Kỷ nhìn những giọt nước mắt lấp lánh run rẩy của Mộc Trạch Tây, hốc mắt và chóp mũi ửng hồng, sợi tóc bị nước mắt làm ướt dính vào khuôn mặt nhỏ, trông cô thật đáng thương. 

 

Anh không nhịn được lại cúi xuống hôn miệng cô lần nữa, mút hút cái lưỡi nhỏ của cô, eo hạ xuống đưa đẩy mạnh mẽ hơn.

 

Mộc Trạch Tây bị đâm như lục bình trôi nổi trên sông khi trời mưa, cô bị hạt mưa va đập đến mức nghiêng ngả không có ai dựa vào, chỉ có thể sít sao nắm chặt vạt áo sơmi của Nghiêm Kỷ.

 

Ngoại trừ hương vị dâm đãng thì Mộc Trạch Tây còn ngửi thấy rõ mùi xà phòng mát mẻ dễ chịu toả ra ở khắp giường, giống như hơi thở của người đang nằm trên người cô, tất cả đều là mùi hương của Nghiêm Kỷ, bao phủ Mộc Trạch Tây…

 

Không biết qua bao lâu.

 

Sau một tiếng thở gấp của Nghiêm Kỷ, nguồn nhiệt nóng bỏng lại xâm nhập vào tử cung một lần nữa. Ánh sáng trắng trong đầu Mộc Trạch Tây rối loạn, cơ thể co giật run rẩy, cô lại bước lên đám mây cực khoái. Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tây, nằm trên giường nghỉ ngơi.

 

Sau khi định thần lại, Nghiêm Kỷ từ từ rút dương vật lầy lội ra, lúc nào cũng cầm lấy quần lót Mộc Trạch Tây, cắm và kiểm tra hỗn hợp dâm dịch còn sót lại trên dương vật.

 

Anh hôn lên mặt Mộc Trạch Tây, bế cô vào phòng tắm.

 

-------------------------------------

Ánh nắng ấm áp của buổi sáng đã trôi qua và dần được thay thế bởi cái nắng gay gắt lúc chính ngọ.

 

Chính ngọ: giữa trưa (12 giờ)

 

Nghiêm Kỷ dựa vào đầu giường, chân dài duỗi thẳng, tư thế ung dung. Một bên cầm điện thoại Mộc Trạch Tây để đọc toàn bộ các bí mật của cô, một tay đùa nghịch làn tóc đen xoăn tít.

 

Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ nhỏ vẫn còn đang ngủ say. Vẻ mặt Mộc Trạch Tây khi ngủ thật bình yên, hàng mi dài mỏng thỉnh thoảng rung rung, gò má trắng mịn có một quầng hồng nhạt.

 

Cô ngủ lâu quá chắc đói rồi. Nghĩ tới đây, Nghiêm Kỷ cúi người dùng chóp mũi cao thẳng cọ cọ vào gò má mịn màng, môi mỏng hôn lên đôi môi bóng hồng.

 

Hàng mi dài run lên khi bị làm phiền, Mộc Trạch Tây dần mở to hai mắt.

 

“Tỉnh rồi à?” Chóp mũi Nghiêm Kỷ không ngừng cọ, còn cọ một lúc mới tách ra.

 

Mộc Trạch Tây không ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt Nghiêm Kỷ, cô không quên những việc đã xảy ra tối qua, chỉ là đầu óc nhất thời bị trì trệ, có hơi choáng váng. Cô ngọ nguậy muốn đứng dậy.

 

Nghiêm Kỷ đỡ Mộc Trạch Tây ngồi dậy, “Cậu đói chưa? Tôi gọi dì Lý mang cơm lên nhé, hay là tôi bế cậu xuống ăn.”

 

Mộc Trạch Tây lắc đầu theo bản năng, nhìn bài trí trong phòng thì xác định đây là phòng Nghiêm Kỷ.

 

Nhưng căn phòng này phòng không có những “dụng cụ tra tấn” đó, cũng không có bốn tấm gương treo tường. Cô không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ cảnh tượng tối hôm qua chỉ là một giấc mơ.

 

Giường đệm dưới người, cô chắc chắn đây là chiếc giường tối hôm qua, Mộc Trạch Tây có thể ngửi thấy mùi hương mát mẻ dễ chịu và hơi béo trên chăn giường.

Chap 2

Bình luận

Truyện Đề xuất