Chap 15

Trong thời gian này, bởi vì dùng nguyên liệu nấu ăn với giá nhập khẩu cao để làm cơm hộp nên tiền tiêu như nước. Vạn Dung thường xuyên đi sớm về muộn để tăng ca, Mộc Trạch Tây ăn uống không yên, cảm thấy thế này không ổn, nếu cô còn không nói thì mẹ sẽ mệt lả. 

 

Cô nghĩ về việc kiếm tiền để trợ giúp gia đình.

 

Mộc Trạch Tây đi tìm tài xế Lại, cô nói nếu như bây giờ ông tăng tiền xe thì sẽ xem như là vi phạm hợp đồng, yêu cầu ông hoàn trả các khoản phí mà Vạn Dung đã trả trước, đồng thời phải bồi thường thiệt hại.

 

Ban đầu tài xế Lại còn muốn tranh luận, mặc dù tính cách Mộc Trạch Tây nhu nhược nhưng lại rất quen với nghệ thuật thảo mai. Trên đường phố có cảnh "Bông hoa trắng nhỏ nhu nhược chịu bất công nhưng rưng rưng nước mắt thề muốn đòi công bằng".

 

Trong chốc lát, những người hàng xóm nhiệt tình đều đứng về phía Mộc Trạch Tây, trào phúng tài xế Lại đã tham lợi còn bắt nạt trẻ nhỏ, tài xế Lại không chịu nổi những ánh mắt đó, chỉ có thể chán nản lập tức trả lại tiền.

 

Sau đó, Mộc Trạch Tây toàn đến trường bằng tàu điện ngầm.

 

Hôm nay, cô vẫn dậy sớm như thường lệ để đến tàu điện ngầm, dọc theo đường đi, cô luôn cảm thấy có người đang theo dõi cô, cô đã kiểm tra lại vài lần nhưng không thấy ai cả.

 

Sau khi lên tàu điện ngầm, cô lặng lẽ dựa vào một góc nhẩm các từ tiếng Anh. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng cãi vã ở toa bên cạnh, vẫn là giọng nói quen thuộc, Mộc Trạch Tây tập trung lắng nghe, cô phát hiện đó là giọng của Lâm Thi Vũ cùng với giọng của một người đàn ông.

 

Mộc Trạch Tây do dự một lúc vẫn cảm thấy không nên đến gần nữ chính, cô ấy có hào quang của nữ chính. Nhưng cô lắng nghe, hình như đang tranh luận về vấn đề quấy rối. Cô nghiến răng, ôm cặp chạy qua.

 

Một người đàn ông mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang cũng đang theo sát cô đến toa bên cạnh.

 

Mộc Trạch Tây trốn trong đám đông nghe lén, đồng thời tìm ra nguyên nhân vụ việc. Trên toa tàu không đông lắm, một người đàn ông trung niên đứng kề sát Lâm Thi Vũ, Lâm Thi Vũ đổi chỗ mấy lần thì ông ta cũng đổi theo, dường như ông ta luôn cố ý đụng chạm Lâm Thi Vũ một cách tình cờ.

 

Cuối cùng Lâm Thi Vũ bùng nổ, gào thét mắng hành vi dâm dục của ông ta, xin ông ta tôn trọng.

 

Người đàn ông bị vả mặt. Già mồm nói cô gái nhỏ rất đa nghi, trong toa tàu chỉ có bấy nhiêu chỗ, ông có thể đứng chỗ nào cũng được. Lúc toa tàu rung lắc, cơ thể chạm vào nhau cũng là điều bình thường.

 

Mà tính Lâm Thi Vũ lại không chịu khuất phục, nói hơi quá khích; lại bị ông chú già mồm xuyên tạc lời nói khiến cho sự việc dâm dục thật sự giống như chỉ là lòng nghi ngờ nặng của Lâm Thi Vũ.

 

Người đàn ông la to nói ông ta có vợ con nên không đáng làm vậy. Dường như có vợ con làm vật che chắn, người khác không thể nói được gì.

 

Một mình Lâm Thi Vũ tranh luận, giọng cô không to bằng đàn ông, cô run lên vì tức giận.

Mộc Trạch Tây nhớ không chỉ có mình, vai nữ phụ, mà cả nữ chính Lâm Thi Vũ cũng rất vất vả. 

 

Bất kể là thân phận con riêng hay là bị Lâm gia lạnh nhạt thì cô ấy luôn có thể tự lực cánh sinh. Có lẽ cô ấy nên tự lực cánh sinh, tốt hơn là không nhận thân phận tiểu thư Lâm gia, ít nhất cô ấy sẽ không bị uất ức.

 

Ông chú chiến thắng áp đảo ra vẻ như kẻ ty tiện bỉ ổi được toại nguyện, ông ta chế nhạo Lâm Thi Vũ, “Tàu điện ngầm vốn đã đông nghịt người, tính tiểu thư nóng thế này thì không nên đến tàu điện ngầm chen chúc mà nên ngồi siêu xe, sẽ dễ chịu hơn.”

 

Mộc Trạch Tây đã tìm đúng thời cơ và nóng lòng muốn thử, nghe thông báo đến điểm dừng tiếp theo. Người đàn ông cao lớn lặng lẽ đứng sau cô còn chưa kịp giữ cô lại thì cô đã lao ra như tên lửa.

 

“Này, chú. Chú làm rơi tiền.” Mộc Trạch Tây vỗ vai người đàn ông, cắt ngang lời ông ta.

Nghe thấy âm thanh, người đàn ông cúi đầu theo quán tính thì thấy quả thật có mười tệ trên mặt đất. Vốn dĩ số tiền này không phải của ông, nhưng người khác đã nói thì ông sẽ không để vụt mất cơ hội.

 

Ngay khi ông vừa cúi xuống nhặt tiền, cửa toa tàu đúng lúc mở ra.

 

Mộc Trạch Tây giơ chân lên đá thật mạnh vào chỗ đó của ông chú, trực tiếp đá ông ta về phía trước.

 

“Ôi trời!” Người đàn ông sợ hãi hét to.

 

Đám đông ở cửa toa rất có mắt nhìn, bọn họ nhanh chóng lùi lại, nhường ra một con đường thênh thang. Bởi vì ông chú cúi người theo quán tính nên tứ chi ông chú gần như bò lảo đảo, lao ra khỏi xe mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào.

 

Sau khi cửa xe đóng lại vẫn có thể nghe thấy tiếng than khóc của ông chú, tuy không thể giải quyết được vấn đề nhưng mọi người đều rất vui.

 

Người đàn ông mặc áo hoodie đen…

 

Ngoài việc Mộc Trạch Tây muốn xin lỗi Lâm Thi Vũ vì những việc đã xảy ra trong quá khứ thì cô thật sự chướng mắt việc hôm nay. Mộc Trạch Tây kề sát Lâm Thi Vũ, vỗ nhẹ vai an ủi cô ấy. Nói to, “Tớ tin cậu.”

Chap 15

Bình luận

Truyện Đề xuất