Chap 3

“Không có gì.” Mạnh Chí Đức nhìn cô con gái nhỏ mỉm cười: “Con cùng Lôi Lôi nói chuyện, ba có việc ra ngoài.” 

 

Hòa ái xoa đầu con gái, ông đi ra khỏi phòng tập đàn. Nhìn ba rời đi, Mạnh Nhược Kiều đi về phía chị gái mình, “Chị hôm nay lại hẹn hò hả? Lại đi cùng anh Lưu sao?” 

 

“Ừ!” Mạnh Uyển Lôi gật đầu. 

 

“Chị thích anh ta?” Mạnh Nhược Kiều truy hỏi. Nhìn em gái, Mạnh Uyển Lôi không khỏi cảm thấy buồn cười, như thế nào mỗi người đều đối với chuyện riêng của cô vô cùng hứng thú quan tâm? 

 

“Không có ghét.” Cô lặp lại câu trả lời lúc nãy. 

 

“A?” Mạnh Nhược Kiều nhíu mày. “Thích là thích, không thích sẽ không thích, cái gì mà không chán ghét? Đây là trả lời kiểu gì vậy?” 

 

“Vậy cho là thích đi!” Mạnh Uyển Lôi giả tạo đáp lời. Mạnh Nhược Kiều lại ngạc nhiên 

 

“Thích? Còn cậu…” Cô che lại miệng chính mình, một đôi mắt to trăn trối nhìn vào Mạnh Uyển Lôi. Nghe nhắc đến hắn, ngực khẽ chấn động, Mạnh Uyển Lôi cúi đầu. 

 

“Chị không lâu nữa sẽ kết hôn!” 

 

“Hả? Kết hôn ư?” Mạnh Nhược Kiều mày nhướng lên. 

 

“Gả cho cái anh họ Lưu kia ư? Còn, còn cậu phải làm sao bây giờ? Chị không cần cậu nữa sao?” 

 

“Chị với hắn không có quan hệ gì, thật sự, là hắn không cần chị, không phải chị không cần hắn.” Người kia cho tới bây giờ chưa từng có yêu cô. 

 

“Không phải như vậy!” Trời! Cô thực sự bị hai người này làm cho tức chết! Mạnh Nhược Kiều theo túi xách lấy ra máy ghi âm. 

 

“Cái này này đưa cho chị.” Cô đem máy ghi âm đặt vào tay Mạnh Uyển Lôi. 

 

“Đây là…” Mạnh Uyển Lôi nghi hoặc nhìn máy ghi âm trên tay. Mạnh Nhược Kiều lười giải thích.

 

“Dù sao chị nghe sẽ biết.” Cô ấn mở công tắc, xoay người chạy đi mất. 

 

“Kiều…” Mạnh Uyển Lôi muốn mở miệng, lại vừa nghe đến máy ghi âm vang lên thanh âm, cô lập tức giật mình nhận ra, rốt cuộc nói cũng không nên lời. Vì sao… Cô kích động che lại miệng mình, nước mắt nhanh chóng trào ra. 

 

*** 

Nghe nói gần đây Mạnh Uyển Lôi hay đi cùng tên họ Lưu hẹn hò, ngẫu nhiên nhìn trên mặt báo, là nhìn ra bọn phóng viên chụp rất nhiều hình ảnh của hai người họ đi cùng với nhau. Xem ra cô sống rất vui vẻ, người đàn ông kia cũng rất khá, chắc hẳn sẽ mang đến cho cô hạnh phúc đi? Như vậy cũng tốt… Nghiêm Quân Dịch theo thói quen chộp lấy lon bia, trên tay hắn là một tá bia vừa mới mua về, mặt mày ủ ê đi vào trong sân, liền nhìn thấy trong nhà mình có ánh đèn. Hắn mở cửa. 

 

“Kiều Kiều, con đến à…” Hắn đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt mình. 

 

“Cô…” 

 

“Đã lâu không gặp.” Mạnh Uyển Lôi nhìn anh nở nụ cười, cô cười rất tươi, thần sắc tự nhiên, chính là đầu các ngón tay không tự giác siết chặt với nhau. 

 

“Cô…” Nghiêm Quân Dịch lấy lại bình tĩnh, nhìn lướt qua cô. Khí sắc của cô có vẻ tốt hơn nhiều, sắc mặt hồng nhuận, thân mình cũng không giống trước kia gầy yếu. Xem ra cô gần đây sống rất tốt, không giống như trước đây… Hắn cụp mắt, ngữ khí lãnh đạm. 

 

“Sao cô lại ở đây? Vào bằng cách nào?” 

 

“Kiều Kiều mở cửa để cho tôi vào, nó cùng Sĩ Hách đi tản bộ.” Mạnh Uyển Lôi nhỏ nhẹ trả lời, thấy hắn đi đến phòng bếp, cô cũng đi sát theo hắn ở phía sau. 

 

“Cô tới đây làm gì?” Hắn đặt đống bia trên tay xuống, không hiểu cô sao lại đến đây, cô hẳn là không nghĩ muốn gặp lại hắn mới đúng. Cô không phải đang hẹn hò với tên họ Lưu kia sao? 

 

“Tôi đến đưa thiệp mời.” Cô lấy từ trong túi xách một tấm thiệp cưới màu đỏ đưa cho hắn. 

 

“Tôi sẽ kết hôn.” Cô ấy sẽ kết hôn… Nghiêm Quân Dịch nắm chặt tay, xoay người đối mặt cô, đưa tay tiếp nhận thiệp cưới, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ cười. 

 

“Chúc mừng! Tôi sẽ gửi tiền mừng cho Kiều Kiều đưa đến.” 

 

“Anh không tự mình đến tham dự sao?” Hất cằm, cô dõi theo mọi biểu tình của hắn. 

 

“Hôn lễ này, tôi thực hy vọng anh sẽ đến dự!” Ánh mắt cô trong trẻo, Nghiêm Quân Dịch cơ hồ rất vất vả nhìn vào mắt cô. 

 

“Tôi chỉ sợ không có thời gian đến dự, thật có lỗi.” 

 

“Phải không? Được rồi, sẽ không miễn cưỡng.” Mạnh Uyển Lôi cười cười. 

 

“Nếu đã không có việc gì nữa, tôi phải đi rồi.” Cô nhìn hắn nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra phòng bếp. Nghiêm Quân Dịch thiếu chút nữa nghĩ muốn giữ tay cô lại. Hắn nhắm mắt, đè nén cảm xúc muốn chạm vào cô. Ai ngờ cô quay trở lại. 

 

“Anh không tiễn tôi về sao?” Cô nhìn ra hắn đang không được bình tĩnh cho lắm, nhưng lại không nói cái gì. Nghiêm Quân Dịch hoảng hốt, mím môi, đi ra phòng bếp, đi ở phía sau cô. Cô lại đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía đặt đàn dương cầm, rồi cô nhìn hắn. 

Chap 3

Bình luận

Truyện Đề xuất