Chap 2

“Tôi vốn nghĩ muốn nhờ anh đánh đàn cho tiệc cưới của mình.” Ngữ khí của cô tỏ vẻ nuối tiếc. 

 

Lòng hắn vì lời nói của cô mà đau đớn, cánh môi lại gượng cười. “So với tôi thì người khác đàn còn tốt hơn nhiều mà, cô có thể tìm được một người khác.” 

 

“Đối với tôi anh là người đánh đàn hay hơn bất kì ai khác.” Mạnh Uyển Lôi đi đến bên cạnh cây đàn, mở nắp đậy, quay đầu nhìn hắn. “Bù lại cho tôi, anh có thể đánh đàn cho tôi nghe được không?” 

 

“Cô…” Thái độ của cô vô cùng tự nhiên, vẻ mặt tươi cười gượng gạo so với trước đây rất giống nhau, nhìn hắn, tựa như xem như bạn bè mà thôi. Nghiêm Quân Dịch hơi nhíu mi, nói không nên lời trong lòng cảm giác là gì, tình yêu say đắm trong mắt cô đâu rồi, đối diện với hắn thật sự rất bình thản. 

 

Bị hụt hẫng, trong lòng hắn đau quá, như mất mát thứ gì đó quá to lớn nhưng hắn nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, nhìn cô nở nụ cười. Như vậy cũng tốt, ít nhất, cô sẽ không lại ngốc nghếch đi thương hắn. 

 

Hắn đi về phía trước, ngồi vào ghế, “Bài hát dành cho hôn lễ, đúng không?” 

 

Mười ngón tay đặt trên phím đàn, hắn chuẩn bị đàn. “Không, tôi muốn nghe bài hát đó.” 

 

Cô không nói rõ ra, nhưng cô biết hắn nhất định sẽ biết. Nghiêm Quân Dịch giật mình, mười ngón tay chết lặng trên phím đàn. “Tôi chỉ muốn nghe bài đó.” 

 

Cô đứng ở phía sau hắn, ngữ khí kiên quyết. Hắn nhắm mắt, một hồi lâu sau, vẫn là thỏa mãn hy vọng của cô, đầu ngón tay lướt qua phím đàn. 

 

Say you love me ( Nói rằng anh yêu em ) 

 

You know that it could be nice ( Anh cũng biết điều đó thật tuyệt vời ) 

 

If you’d only ( Nếu anh có thể ) 

 

Say you love me ( Nói rằng anh yêu em ) 

 

Don’t treat me like i was ice ( Đừng đối xử với em như một tảng băng lạnh giá ) 

 

Please love me ( Làm ơn hãy yêu em ) 

 

I’ll be yours and you’ll be mine ( Em sẽ là của anh và anh sẽ là của em ) 

 

If you’d only say you love me baby ( Và nếu anh nói rằng chỉ yêu mình em) 

 

Things would really work out fine ( Mọi thứ sẽ trở nên thật tươi đẹp ) 

 

Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, thân thể mềm mại ấm áp từ phía sau ôm chầm lấy hắn, ẩm ướt nước mắt rơi trên vai hắn. 

 

“Cô…” 

 

“Em yêu anh!” Cô đột nhiên ở bên tai hắn thốt lên “Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…” 

 

Cô càng không ngừng lặp lại, khóc nghẹn lên mà thổ lộ cô rất yêu hắn. Nghiêm Quân Dịch nhắm mắt lại, từ lúc cô mở miệng đòi nghe hắn đàn bài hát này, hắn đã biết, cô bé ngốc này ngay cả hắn cũng muốn lừa gạt. “Vì sao…” 

 

Hắn không thích hợp với cô, hắn căn bản không xứng đáng có được tình yêu của cô. Mạnh Uyển Lôi ôm chặt lấy cổ hắn, cô bỏ đi kiêu ngạo, buông xuống tự tôn, thầm nghĩ nói cho hắn nghe 

 

“Em yêu anh…” Nghe được bài hát trong máy ghi âm, cô vô pháp khống chế tình cảm của chính mình. Cô nghe được tiếng đàn của anh, tình yêu lại trỗi dậy nồng nàn hơn bao giờ hết, giống như anh đưa cả trái tim mình vào trong từng điệu nhạc để thổ lộ với cô, là cô cảm nhận được, hắn không phải vô tình với cô. 

 

Cô khóc, rốt cuộc không thể đè nén cảm xúc của mình. Cô căn bản quên không được hắn, yêu hắn lâu như vậy, sao có thể nói quên liền quên? Cho dù hắn thương cô, lại làm cho cô khổ sở, nhưng cô vẫn cam tâm mà thương hắn. “Anh không đáng…” 

 

Cô lắc đầu, không muốn nghe. “Em yêu anh…” Cô chính là rất thương hắn. Cho dù có đáng giá hay không, cô mặc kệ, chỉ cần cô thương hắn thôi! 

 

Cô không nghĩ sẽ lại giữ lấy lòng kiêu ngạo, cái gì là tự tôn, cô lúc nào cũng thương hắn, cho dù hắn không cần tình yêu của cô, cô như vậy một mực mà thương hắn. 

 

“Đồ ngốc, cô bé ngốc…” Nhịn xuống nước mắt, hắn đau lòng vì cô. Mà cô cái gì cũng không để ý đến, thầm nghĩ ôm chặt lấy hắn.

 

“Em yêu anh, rất là yêu rất yêu.” Nghiêm Quân Dịch mở mắt ra, xoay người ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt: “Đồ ngốc, em đúng là ngu ngốc?” 

 

Hắn có cái gì đáng giá để cho cô yêu mến? Hắn đối xử với cô căn bản là không tốt! “Đồ ngốc.” 

 

Ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ đau lòng. Sự dịu dàng của hắn làm cho cho nước mắt cô tiếp tục tuôn rơi, không ngừng nức nở. “Như thế nào vẫn khóc?” 

 

Cô ôm lấy mặt hắn, đôi mắt sưng đỏ, thật chăm chú nhìn hắn. “Em yêu anh, cho dù anh không thương em cũng không sao cả, em…” 

 

Hắn đột nhiên hôn chầm lấy cô, một nụ hôn mãnh liệt thật sâu sắc mà gần gũi. “Đồ ngốc!” 

 

Hắn mắng cô, mắng cô quá ngốc nghếch, nhưng môi lại như thế nào cuồng nhiệt hôn, đem cô gắt gao ôm siết vào trong lòng, đứa trẻ ngốc này, dạy hắn buông tay hay sao? 

 

“Anh yêu em.” Hắn chỉ có thể ở bên tai cô, nói ra những lời mà cô muốn nghe nhất.

Chap 2

Bình luận

Truyện Đề xuất