Chap 4

Say you love me… Đầu ngón tay của Mạnh Uyển Lôi lướt qua phím đàn, cô ở trước mặt hắn luôn đàn bài này, những lời nói mà cô khao khát nhưng không thể nghe đến, nên cô chỉ có thể gửi gắm vào trong tiếng đàn. Chỉ là, đến cuối cùng cô vẫn đợi không được những lời này. 

 

Cô cười cười, đã hơn ba tháng không nhìn thấy hắn, nghe Kiều Kiều nói, nhà hắn ở Đài Bắc cũng đã bán, hắn chính là muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cô? Nhà bán đi rồi, thật sự sẽ không có cơ hội chạm mặt nhau, cô cùng hắn sẽ không lại gặp nhau… 

 

Cũng tốt, cô cũng không phải không có người theo đuổi, không phải không có ai để kết hôn, có rất nhiều công tử nhà giàu hẹn cô dùng bữa, cùng nhau đi xem ca nhạc, xem vũ kịch, cô mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, có khi không còn thời gian rảnh để nghĩ lung tung. 

 

Gần đây, cô có nhiều cuộc hẹn xem mắt, các đối tượng đều có gia cảnh rất tốt, cô xem ra bọn họ thực thích mình, điều kiện cũng tương xứng, cùng đối phương gặp mặt cô cũng rất vui vẻ. Cô không cần phải nghe những lời châm chọc khiêu khích, không cần lại cùng người khác khẩu chiến, không cần yêu người ta nhưng lại quá bi ai, không cần sợ hãi nếu bị phát hiện chính mình có cảm tình. 

 

Không có Nghiêm Quân Dịch, cô mỗi ngày đều rất thoải mái, rất vui vẻ. Thật tốt, không có hắn, cô vẫn là Mạnh Uyển Lôi, hơn nữa rất hạnh phúc, rất thanh thản, hắn không thương cô, giữa họ thực chất cũng không tồn tại ý nghĩa gì. Cô không cần, cô không cầu có được tình yêu của hắn! Mạnh Uyển Lôi nhắm mắt lại, hai tay thu về. 

 

“Lôi Lôi.” Mạnh Chí Đức đứng ở cửa, nhẹ giọng mở miệng. 

 

“Ba.” Mạnh Uyển Lôi mở mắt ra, tự nhiên khẽ tươi cười nhìn về phía ba mình. 

 

“Ba làm phiền đến con đánh đàn sao?” Mạnh Chí Đức đi vào phòng, ông đã đứng ở cửa nhìn cô thật lâu, đem tất cả biểu lộ của con gái thu vào hết trong mắt. Ông biết, con gái ông vẫn là quên không được. 

 

“Không có.” Cô không đánh đàn, sẽ không bao giờ dùng đến. 

 

“Gần đây chưa thấy con đánh đàn.” Mạnh Chí Đức nhìn cô, ngữ khí ôn hòa. “Có thể đánh đàn cho ba nghe được không?” 

 

Mạnh Uyển Lôi khẽ giật mình, cô cười cười, thản nhiên mở to mắt. 

 

“Ba, con gần đây không muốn đánh đàn.” Chạm vào đàn, sẽ nghĩ đến hắn, cô không nghĩ muốn nhớ đến hắn. 

 

“Vì sao?” Mạnh Chí Đức đặt câu hỏi, mà nguyên nhân thật sự ông cũng là hiểu được. 

 

Thằng oắt Nghiêm kia học đàn, Lôi Lôi cũng học đàn, nó học đấu kiếm, Lôi Lôi cũng biết đấu kiếm… Ông trước kia như thế nào lại không phát hiện ra, Lôi Lôi học gì đó tất cả đều có liên quan đến tên oắt Nghiêm Quân Dịch? 

 

Là do ông rất ít quan tâm đến con gái sao? Ngay cả hiện tại, nghĩ quan tâm con bé nhiều hơn, nhưng con bé lại có thái độ giống như xa cách, làm cho ông rất khổ sở. Ông làm cha thật sự quá thất bại… 

 

“Không có, chỉ là không có hứng thú.” Mạnh Uyển Lôi thuận miệng nói cho có lệ. Mạnh Chí Đức ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài, cũng không lại truy vấn, chuyển nhanh đề tài. 

 

“Nghe nói gần đây con hay qua lại với con trai nhà họ Lưu? Con đang đợi đi ra ngoài cùng anh ta sao?” 

 

“Vâng ạ, anh ấy hẹn con dùng bữa tối.” Mạnh Uyển Lôi nhẹ nhàng gật đầu. 

 

“Người nhà họ Lưu cũng được, con thích anh ta sao?” 

 

“Không có ghét…” Mạnh Uyển Lôi dừng một chút, rồi lại mở miệng. 

 

“Anh ấy vừa cầu hôn con.” 

 

“Cầu hôn?” Không nghĩ tới hành động lại nhanh như vậy, Mạnh Chí Đức nhíu mày. 

 

“Con đồng ý rồi sao?” Mạnh Uyển Lôi không trả lời, chỉ là cười cười. 

 

“Có thể sẽ gả đi! Con gái lớn rồi đều vậy cả.” Nhưng mà con thích người ta sao? Mạnh Chí Đức rất muốn hỏi, mà ông biết rõ con gái mình sẽ lại trả lời cho qua loa. Không chán ghét, đó cũng không phải là yêu thích? Nhìn con gái nhợt nhạt cười, ông chỉ có thể ở trong lòng thở dài, 

 

“Lôi Lôi, nếu con không muốn lập gia đình cũng không sao, ba cũng không phải không nuôi nổi con.” 

 

“Ba…” Không dự đoán được ba cô sẽ nói như vậy, Mạnh Uyển Lôi ngẩn ra. 

 

“Con không cần miễn cưỡng chính mình.” Mạnh Chí Đức vỗ vỗ bả vai cô. Hành động dịu dàng của ba làm cho cô hoảng hốt, Mạnh Uyển Lôi cúi hạ mắt, không nói lời nào. 

 

“Thì ra hai người ở đây hả.” Mạnh Nhược Kiều đột nhiên xuất hiện, nhận thấy được bầu không khí kì quái ở trong phòng, cô oang oang hỏi: “Hai người làm sao vậy?”

Chap 4

Bình luận

Truyện Đề xuất