Không biết tại sao, anh không có biện pháp để cô một mình, khi đang do dự, cô lại đột nhiên mở mắt ra, trừ bỏ bối rối ban đầu, cô lại dần dần khôi phục dáng vẻ bình tĩnh.
“Không liên quan tới chuyện của anh.” Mạnh Uyển Lôi lãnh đạm trả lời.
Sớm biết rằng cô sẽ trả lời như vậy, Nghiêm Quân Dịch nhún vai. “Dù sao tôi cũng chỉ là tùy tiện hỏi.” Dĩa ăn trên tay tiếp tục đem đồ ăn đưa vào miệng.
“Anh…” Cô muốn hỏi đứng ở trước cô từ bao giờ, nhưng nếu hỏi thì rất kì quái, cô cắn môi, thấy dáng vẻ anh thoải mái, cô nghĩ, chắc là anh không nhìn thấy?
“Gì vậy?” Anh nâng mày nhìn cô.
“Không có gì.” Mím môi, thấy anh chỉ lo ăn, mà cô lại một lòng hoang mang rối loạn, người khởi xướng này sao có thể vẫn ăn vui vẻ như vậy chứ? Cô nhịn không được châm biếm anh, “Anh là quỷ chết đói đầu thai sao?”
“Biết làm sao được.” Nghiêm Quân Dịch nhún nhún vai, cười, nhưng nụ cười kia nhìn thật chướng mắt. “Số tôi không tốt như cô, trà đến tận tay, cơm đến tận miệng, tôi bận rộn cho tới bây giờ còn chưa ăn bữa tối, nhưng cô, ăn mặc xinh đẹp cùng vị hôn phu tham gia yến tiệc sao, tôi đoán chắc vị hôn phu của cô đã bỏ cô mà đi tìm phụ nữ nào đó hưởng sung sướng rồi?”
Đúng! Hơn nữa người phụ nữ kia là cháu ngoại mà anh yêu thương nhất đó!
Mạnh Uyển Lôi tin tưởng cô chỉ cần nói ra những lời này, người đàn ông trước mắt tuyệt đối sẽ biến sắc mặt, tuyệt đối không tiếp tục ở đây nói mát cô.
Nhưng cô không thể nói, chỉ có thể nhìn chằm chằm nụ cười đáng ghét kia, chán ghét đến mức không muốn mở mắt.
Cô biết cô có thể rời đi, đỡ phải nhìn thấy dáng vẻ đáng ghét, nghe thấy những lời nói châm chọc này, nhưng… Cô không muốn đi.
Mạnh Uyển Lôi trong lòng cười khổ, cho dù anh đối với cô như vậy, nhưng cô lại vẫn muốn ở bên anh, cô thật là ngốc.
“Sao, không sai à?” Nghiêm Quân Dịch đi đến bên cạnh, nghiền ngẫm nhìn cô. “Chậc chậc, sắc mặt của cô rất khó coi, bị tôi nói trúng rồi sao?”
“Không liên quan tới anh!” Mạnh Uyển Lôi mặc kệ anh.
Thấy cô khó chịu, Nghiêm Quân Dịch nhếch môi môi, đúng rồi! Cao ngạo bất tuân như vậy mới là Mạnh Uyển Lôi, đau lòng khó hiểu vừa xuất hiện trong lòng anh mới có thể biến mất.
Cái loại tâm tính kì quái này không nên nảy sinh với anh, quan hệ của anh và cô có thể làm tổn thương đến anh.
“Không liên quan thì không liên quan, cô tức giận cái gì?” Anh xiên một miếng thịt bò. “Này, ăn cái này cho hả giận đi?”
“Tôi không… Khụ!” Ngửi được mùi thịt bò, Mạnh Uyển Lôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, cô che miệng đẩy tay anh ra.
“Làm sao vậy?” Hành động của cô dọa đến anh.
“Không… Bỏ ra…” Cô che miệng, nhíu chặt mi, miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác muốn nôn. Cô gần đây không hiểu sao lại thế này, động một chút là muốn ói.
Nghiêm Quân Dịch đặt cái đĩa xuống ghế, sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt làm cho đau lòng không nên có lại len lỏi vào trong ngực.
“Cô làm sao không thoải mái? Tôi đưa cô đến bệnh viện.”
“Không cần!” Cô lắc đầu. “Chẳng qua dạ dày của tôi gần đây…” Cô đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, sắc mặt toàn bộ trắng bệch.
“Này! Sắc mặt cô rất kém, đi, đi bệnh viện.” Anh bắt lấy tay cô.
“Không!” Mạnh Uyển Lôi dùng sức bỏ tay anh ra, nhưng lại phát hiện thái độ bản thân quà hốt hoảng, thấy anh nhíu mày, cô cao ngạo nâng cằm. “Tôi không sao, hơn nữa đừng quên đây là đâu, tôi với anh không thân quen tới mức đó, tôi mệt chút, đi về trước.”
Nói xong, cô lập tức xoay người rời đi, thẳng lưng, dáng vẻ tao nhã, nhưng một lòng lại toàn bộ thất thố bối rối, nhất là khi nghĩ đến kinh nguyệt hình như đã lâu không có tới…
Khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trắng không thấy huyết sắc.
Thật sự mang thai… Gần như là đi không mục đích ra khỏi bệnh viện, cô nghĩ lại lời bác sĩ vừa nói.
“Hai tháng rồi…” Mạnh Uyển Lôi vuốt bụng, lâu như vậy, mà cô hoàn toàn không để ý.
Cô không nghĩ tới mình sẽ mang thai, Nghiêm Quân Dịch đều có biện pháp phòng hộ, cho nên cô nghĩ việc mang thai sẽ không phát sinh trên người cô.
Tay nhỏ bé nhẹ vỗ về cái bụng, nơi này có đứa bé, là đứa bé của anh và cô… Khiếp sợ qua đi, vui sướng lập tức dâng lên ngực, nhưng mới trong chốc lát, cô lại bình tĩnh xuống. Nếu anh biết có đứa bé, anh sẽ làm gì? Sẽ cưới cô sao? Không! Cô không cần cuộc hôn nhân này, cái loại bố thí tình cảm này Mạnh Uyển Lôi cô không cần!