Cô ghen tị, mỗi khi nhìn thấy Kiều Kiều hạnh phúc, cô rất muốn làm tổn thương Kiều Kiều, rất muốn cho tươi cười trên mặt Kiều Kiều biến mất.
Cánh môi xả ra một chút đùa cợt, Mạnh Uyển Lôi cười lắc đầu, cô biết cô chỉ là nhất thời yếu ớt mà thôi, cho tới bây giờ hối hận không phải là cá tính của cô.
Cô phải kiêu ngạo chứ, hít vào một hơi thật sâu, cô mở mắt ra, chuẩn bị tươi cười đi vào bữa tiệc, nhưng khi mở mắt, lại nhìn thấy phía trước có một người đang đứng.
Mạnh Uyển Lôi sợ tới mức đứng lên. “Anh tại sao lại ở đây?” Cô kinh ngạc nhìn anh, không nghĩ tới lại gặp anh ở đây. Anh đến đã bao lâu?
“Không thể tới sao?” Nghiêm Quân Dịch nhún vai, trên tay cầm đĩa, con ngươi đen không chút để ý nhìn cô, dáng vẻ trầm tĩnh làm cho người ta nhìn không ra anh đang nghĩ gì.
“Anh…” Mạnh Uyển Lôi nhìn chằm chằm, thấy anh mặc bộ tây trang màu lam đậm, áo sơmi trắng để mở vài nút, mái tóc đen khiến cho dáng vẻ càng thêm cuốn hút, làm cho cả người càng thêm nét mạnh mẽ, cứng cỏi. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
Khi cô còn đang kinh ngạc, Nghiêm Quân Dịch cũng đánh giá cô từ trên xuống dưới, mái tóc của cô được cuốn lên, lộ ra chiếc gáy trắng như ngọc, bộ váy màu trắng vừa vặn làm toát lên sự tao nhã của cô, cô ăn mặc đơn giản, không cần tới trang sức dư thừa, nhưng cũng rất tự nhiên mà bộc lộ khí chất cao quý.
Rất đẹp, nhưng làm cho anh cảm thấy thực chướng mắt.
Cô tựa như vầng trăng ở trên cao, phảng phất nói cho người khác biết, cô không phải người bình thường có thể đụng chạm.
Đi lên phía trước, anh đưa cái đĩa cho cô. “Cầm.”
“Cái gì…” Mạnh Uyển Lôi trực giác cầm lấy, mà tay anh cũng thừa cơ tháo bỏ búi tóc xinh đẹp của cô, mái tóc dài đen nhánh trong nháy mắt rơi xuống.
“Nghiêm Quân Dịch, anh đang làm gì?” Mạnh Uyển Lôi vuốt tóc, không thể tin được nhìn anh, cô như vậy làm sao ra ngoài kia đây?
Ừm… Tốt hơn nhiều, mái tóc đen dài làm cho cô bình dị gần gũi hơn! Nghiêm Quân Dịch vừa lòng gật đầu, lấy lại cái đĩa trên tay cô, ngồi trên ghế dài, cầm dĩa ăn đồ ăn.
Không nghe cô nói sao, Mạnh Uyển Lôi giận. “Nghiêm Quân Dịch!”
“Cái gì?” Nghiêm Quân Dịch miễn cưỡng nâng tầm mắt, lực chú ý vẫn đặt ở trên đồ ăn.
“Anh…” Mạnh Uyển Lôi cắn môi, cố gắng bình tĩnh lại, cô âm thầm hít sâu, lại hỏi: “Vì sao anh ở đây?” Anh đứng ở nơi đó nhìn bao lâu rồi? Có phải nhìn thấy toàn bộ dáng vẻ vừa rồi của cô hay không?
Không biết anh có nhìn thấy Kiều Kiều không… Không! Chắc là không, nếu có, anh đã sớm xông lên trước bắt lấy Kiều Kiều.
Nghĩ vậy, Mạnh Uyển Lôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhưng nghĩ đến không biết anh nhìn cô bao lâu, lòng của cô lại treo lên.
“Đúng lúc chủ nhân nhà này có đầu tư điện ảnh, đạo diễn mang tôi đến đây, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cô, thế còn cô, vì sao ở đây một mình? Vị hôn phu của cô đâu?”
Kỳ thật từ lúc anh một bước vào bữa tiệc đã nhìn thấy cô, cô mỉm cười đứng ở bên cạnh chủ nhân bữa tiệc, sau lại một mình tránh ra.
Anh vốn muốn theo sau, nhưng lại bị đạo diễn kéo đi chào hỏi chủ nhân bữa tiệc, anh không kiên nhẫn, nhưng vì mặt mũi đạo diễn, vẫn nên câu nệ một chút.
Hàn huyên vài câu nhàm chán, anh không còn tính nhẫn nại, tìm cái cớ rời đi, cầm một cái đĩa đồ ăn, nghĩ lại phương hướng cô vừa đi, là ra hậu viện. Sau đó, nhìn thấy cô ngồi một mình ở trên ghế dài. Cô từ từ nhắm hai mắt, không biết đang nghĩ gì, tươi cười bình tĩnh tự nhiên mọi lần không thấy, trên mặt chỉ còn vẻ cô đơn. Cô như thế, cũng không xa lạ lắm với anh.
Năm đó, đêm cô đẩy Kiều Kiều xuống nước, anh cũng từng nhìn thấy cô ngồi ở trong sân khóc một mình, thiên kim tiểu thư kiêu ngạo, ngay cả khóc cũng không cho ai nhìn thấy.
Anh còn nghĩ rằng sự cô đơn kia đã sớm biến mất, nhưng không nghĩ rằng nó còn tồn tại, tuy nhiên cô cũng không làm ai thấy được.
Anh biết anh nên rời đi, anh không nên nhìn cô như vậy, lý trí của anh thì nói thế, nhưng chân của anh không tài nào nhấc lên được.