Nhưng phải bỏ đi sao?
Không! Cô lắc đầu, cô sẽ không bỏ, đây là con của cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ, nhưng cô nên làm gì bây giờ?
Lại không có khả năng đem đứa bé này đổ lên đầu Phạm Sĩ Hách, tuy rằng anh trên danh nghĩa là vị hôn phu của cô…
Mạnh Uyển Lôi toàn bộ mờ mịt, chờ cô hoàn hồn, mới phát hiện bản thân đã đi tới nhà trọ của Nghiêm Quân Dịch, theo bản năng, cô vẫn tìm đến anh.
Cô cười chua xót, tay ấn chuông cửa, đợi trong chốc lát, không thấy có người đến mở cửa.
Anh không ở nhà sao?
Cô suy nghĩ một chút, lấy từ trong ví ra cái chìa khóa. Cái chìa khóa này là anh cho cô, anh nói như vậy có vẻ tiện hơn, nhưng dáng vẻ ám chỉ rằng cho cô chìa khóa cũng không chứng tỏ điều gì.
Nhưng anh không biết, khi lấy được chìa khóa cô rất vui, đêm đó thậm chí còn ôm cái chìa khóa ngủ.
Cô mở cửa, đi vào trong phòng, theo thói quen đi đến phòng đàn, đầu ngón tay vuốt phím đàn bóng loáng. Anh ít khi tới đây, nhưng thật ra cô, luôn thường thường đến đây một mình.
Anh không biết là cô quét dọn nhà trọ, anh còn tưởng anh gọi nhân viên vệ sinh cố định thời gian đến quét tước, nhưng lại không biết người dọn dẹp là cô. Cô không thích cho người khác bước vào nhà trọ, đây là nơi của cô và anh, cô ảo tưởng cô là người con gái duy nhất bước vào nơi này.
Ngón tay nhấn xuống phím đàn, không cần học thuộc, nhắm mắt lại, cô có thể bật ra khúc nhạc quen thuộc.
say you love me[ hãy nói anh yêu em ]
you know that it could be nice[ anh biết nó tuyệt vời như thế nào mà]
if you’d only say you love me[ chỉ cần anh có thể nói yêu em ]
don’t treat me like i was ice[ đừng lạnh lùng với em]
please love me[ xin hãy yêu em ]
please love me…
Cô chính là muốn anh yêu cô… Nhưng nguyện vọng này lại rất khó thực hiện, bây giờ còn có đứa bé, làm sao bây giờ? Cô nên nói với anh không? Cục cưng, con nói xem, mẹ có nên nói hay không?
“Sao cô lại tới đây?” Tiếng nói trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của cô. Mạnh Uyển Lôi nhanh chóng mở mắt ra, ngừng tay, nhìn về phía cửa. “Tôi…”
“A Dịch!” Một đôi tay đột nhiên ôm lấy cánh tay Nghiêm Quân Dịch, một người phụ nữ ăn mặc hở hang, ngả vào người anh. “Em rất khát, em muốn uống… Hả? Anh có khách!”
Hình như người phụ nữ này uống rượu, chớp mắt nhìn Mạnh Uyển Lôi.
Mạnh Uyển Lôi kinh ngạc nhìn người kia, cô không nghĩ tới anh sẽ mang phụ nữ trở về, cô ta là ai?
Cô nhìn anh, nhưng ánh mắt của anh lại ở trên người phụ nữ kia, vẻ mặt có bất đắc dĩ, điều này làm cho ngực cô co rút nhanh.
Cô nghĩ rằng anh chỉ khi đối mặt với Kiều Kiều, anh mới lộ ra vẻ mặt này, chỉ có Kiều Kiều mới có thể hưởng dụng dịu dàng của anh, nhưng người phụ nữ trước mắt này cũng có được…
“Đã bảo em không được uống rồi mà.” Nghiêm Quân Dịch cốc vào trán người phụ nữ kia một cái.
“Nhưng em không có say.” Cô ta nhíu mày, “Quên đi, anh tiếp khách của anh đi, em tự đi uống nước.” Lắc người rời đi, cô ta quen thuộc đi vào phòng bếp.
“Cô ta là ai?” Nhìn thấy cô ta rất quen thuộc với nơi này, Mạnh Uyển Lôi nhẹ giọng mở miệng.
“Bằng hữu.” Anh lãnh đạm trả lời, sắc mặt cô tái nhợt khiến cho anh nhíu mày. “Sao cô lại đến đây?”
Cô không thể tới sao?
Cô tới nơi này đã rất nhiều lần, anh chưa từng hỏi cô như vậy, nhưng hiện tại lại hỏi.
Tay phải sờ bụng, đầu ngón tay nắm lấy vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn theo thói quen muốn tươi cười, cô nhìn anh, ánh mắt lại trống rỗng.
“Không có gì, tôi phải đi.” Không nói, cũng không có gì để nói, cục cưng, mẹ không thể nói cho ba.
Anh dịu dàng với người phụ nữ khác khiến cho cô lạnh tâm, vốn tưởng rằng anh chỉ có cô, không thương cô cũng được, nhưng… Hóa ra là cô tự ảo tưởng.
Lãnh đạm của anh, trào phúng của anh, sự làm lơ của anh, đều chỉ đối với cô mà thôi…
“Cô…” Mạnh Uyển Lôi vẻ mặt khác thường khiến cho ngực Nghiêm Quân Dịch nổi lên xôn xao, anh nhịn không được bắt lấy tay cô. “Mạnh Uyển Lôi…”
Cô lại bỏ tay anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, “Không quấy rầy anh.” Xoay người, cô một mình đi ra khỏi phòng anh.