“Tiểu thư, tiểu thư Vivian.”
Cái tay lay vai cô dịu dàng. Nó khác với chuyển động chậm mà chắc của Roger. Mắt Vivian mở to, cảm nhận được sự khác biệt khi chạm vào.
"Tiểu thư?"
Cô thấy Hamel đang nhìn xuống cô. Vivian sau đó nhận thấy rằng Hamel đã đánh thức cô dậy. Có lẽ tiếng gọi mà cô nghe thấy trong giấc mơ là giọng nói của Hamel.
“Đã sáng rồi sao?”
Cơ thể cô ấy đau nhói và có vẻ như cô ấy ngủ không ngon giấc. Hame gật đầu khi Vivian dụi mắt và hỏi.
“Ôi Chúa ơi.”
Hamel mở miệng với một cái nhìn hết sức sửng sốt. Thật hiếm khi một người không hoảng sợ bởi bất cứ điều gì.
"Tiểu thư của em!"
Trước khi Vivian kịp định thần lại, giọng nói của Hamel đã cất lên.
"Huh?"
Điều này khiến Vivian ngạc nhiên và sau đó cô không đưa tay dụi mắt nữa. Vivian đột nhiên cảm thấy sống mũi nóng rát.
"Chảy máu mũi!"
"Cái gì?"
Hamel lao ra khỏi phòng ngủ của Vivian. Vivian vừa cúi đầu xuống, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống chăn trắng, lưu lại một vết. Hamel quay trở lại phòng ngủ ngay lập tức, cô bịt lỗ mũi của Vivian bằng một chiếc khăn tay mịn để ngăn máu chảy ra nhiều hơn. Có một sự hỗn loạn vào buổi sáng khác với mọi ngày.
Tại bàn ăn sáng.
“Vivian, con hoãn chuyến đi đến Hoàng cung vào ngày mai không phải tốt hơn sao? Hamel nói sáng nay con bị chảy máu mũi.”
Bá tước Lector hỏi với vẻ lo lắng khi nghe tin từ Hamel. Vivian đã ngừng chảy máu từ lâu, cô xoa xoa sống mũi.
“Đó chỉ là chảy máu cam thôi. Con đoán đó là vì con đã không nghỉ ngơi nhiều.”
"Nhưng vẫn….."
“Không sao đâu, có lẽ con đã hiểu vì sao ngày đó Bệ hạ lại ban thưởng huân chương cho con. Đó không phải là điều mà cha tò mò sao?”
Vivian nói một cách vui vẻ để giảm bớt những lo lắng của cha mẹ cô ấy về cô ấy. Nữ bá tước định thuyết phục cô ấy tiếp nhưng rồi thôi. Bây giờ khi đã trưởng thành, Nữ bá tước nghĩ rằng con gái mình hẳn đã có một quyết định đúng đắn.
“Con có cần người hộ tống không?”
Thông thường một hiệp sĩ gia đình sẽ hộ tống cô gái ra ngoài. Vivian xua tay bày tỏ sự từ chối. Cô ấy đã có một người hộ tống đó là sức mạnh của cô ấy.
“Con sẽ quay lại ngay.”
Sau bữa ăn thịnh soạn, Vivian rời khỏi biệt thự và lên xe ngựa.
=====
“Bệ hạ, tiểu thư Vivian Lector đã đến.”
Vivian bỏ mũ ra và dùng tay vuốt lại mái tóc rối. Người hầu thông báo cô đến chưa được bao lâu, nhưng anh đang chỉ rằng có thể vào trong. Vivian bước vào trong với một nụ cười yếu ớt.
Nơi mà người hầu dẫn cô đến là trong cung điện của Hoàng đế, nhà kính. Vừa bước vào, hương thơm tự nhiên đã xộc vào mũi. Ngay cả khi đi vào bên trong, cô vẫn có thể nhìn thấy cây xanh bắt mắt. Cô cảm thấy lạ lẫm với sự chênh lệch về không gian, đặc biệt là khi Vivian sử dụng thiên nhiên như khả năng của mình.
“Tiểu thư Lector, cô đây rồi.”
Hoàng đế đang ngồi ở chiếc bàn giữa khu vườn trong nhà. Anh ấy đang làm việc trên những cuộn giấy trên chiếc bàn trắng. Vivian đến gần và chào anh.
“Kính chào bệ hạ.”
“Không cần khách sáo như vậy, ngồi đi.”
Khi Hoàng đế vẫy tay với người hầu, các cuộn giấy nhanh chóng được lấy ra và một chiếc ghế được mang đến. Vivian lúng túng ngồi vào chiếc ghế mà Hoàng đế đã chuẩn bị sẵn.
“Vậy chuyến du học của tiểu thư như thế nào?”
“Nhờ có sự hỗ trợ đầy đủ của ngài, thần đã có thể học một cách vui vẻ.”
“Ha ha, hình như Bá tước Lector bảo tiểu thư nói thế với ta như thế.”
Vivian không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi. Đó chắc chắn là câu cô được cha khuyên vào bữa sáng. Nhưng ngay cả trước khi Bá tước nói điều đó, Vivian nghĩ rằng cô ấy nên nói điều đó. Dù sao cũng nhờ Hoàng đế mà cô mới có thể yên ổn ở Hiddenca.
“Được rồi, chúng ta sẽ bỏ qua cuộc nói chuyện nhỏ và chuyển sang vấn đề chính.”
Được biết rằng Hoàng đế rất ghét lãng phí thời gian và Vivian đã nhận ra điều đó rất rõ thông qua cuộc trò chuyện hiện tại. Màn chào hỏi vừa xong cũng là lúc vào vấn đề chính. Đó không phải là một hình thức nói chuyện qua lại như trong một tình huống tao nhã.
Vivian nuốt xuống đầy căng thẳng. Rõ ràng là sự viện trợ không giải thích được của Hoàng đế và việc trao huy chương sẽ liên quan đến vấn đề mà anh sẽ đưa ra bây giờ. Đột nhiên hoàng đế ngước mắt lên. Đôi mắt của anh vốn bình tĩnh hiện lên một sự chào đón ngắn ậu đã đến rồi à?"
Hoàng đế hỏi ai đó nhưng đó không phải là Vivian. Mắt anh nhìn qua vai Vivian. Vivian vô tình quay đầu lại. Những chiếc lá xanh và những bông loa kèn đỏ rực rỡ được đặt khắp nơi đã khéo léo hài hòa. Vivian tìm thấy một khuôn mặt quen thuộc và lặng lẽ hít một hơi.
Roger mặc quân phục, cũng khựng lại khi nhìn thấy Vivian ngồi đối diện với Hoàng đế. Nhưng khoảnh khắc đó quá ngắn đến nỗi không kịp nhận ra. Roger xoay người hôn lên mu bàn tay Hoàng đế. Khuôn mặt rắn rỏi, không chịu cúi đầu trước bất cứ ai, dù có cúi đầu cũng không thay đổi.
“Thần nghe nói ngài đã gọi, thưa bệ hạ.”
“Cậu đến đúng lúc đấy. Tiểu thư Lector cũng vừa mới đến.”