Chiếc xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước cung điện giống như ngày hôm qua. Vivian vừa xuống xe không bao lâu, cô đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc - Ben của ngày hôm qua đã phớt lờ cô như một con cừu non. Một điều kỳ lạ là có miếng gạc quấn quanh mắt anh ấy như thể anh đã bị ai đó đánh bị thương.
Vivian dừng chân trước xe ngựa, không hiểu tại sao anh đích thân ra đón cô. Chẳng bao lâu, Vivian nhận thấy vẻ mặt ủ rũ của Ben. Cô không nghĩ là anh ấy tự nguyện bước ra đón cô. Vivian đến gần anh, cô mỉm cười hỏi.
"Xin chào. Anh đến để hộ tống tôi phải không?
"Đúng vậy."
“Bởi vì anh muốn thế?”
“...”
Im lặng thường có nghĩa là có, nhưng hôm nay có vẻ như là không. Vivian bật cười vì không giấu được cảm xúc thật của mình. Ben cúi chào cô với vẻ hối lỗi.
“Tôi thực sự xin lỗi về chuyện ngày hôm qua.”
Vivian gật đầu.
“Ừm, tôi cũng xin lỗi vì đã làm anh bị thương, nhưng tôi không thích bị đánh giá thấp chút nào.”
Với giọng nói dịu dàng đó, Ben nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Cơn đau ngột ngạt là một trải nghiệm kinh hoàng đến mức anh cảm thấy tóc mình như đang bỏng rát. Nó đủ khủng khiếp để khiến anh cau mày khi nhớ lại. Ben quay người trước và Vivian tự nhiên đi theo anh.
“Tôi sẽ ghi nhớ điều đó trong tương lai.”
"Được rồi nhưng mắt anh bị sao vậy?”
Vivian lặng lẽ hỏi điều cô đã tò mò kể từ khi nhìn thấy anh. Ben nao núng.
"…… Không có gì."
Anh đưa mắt nhìn xa xăm. Vivian gật đầu nhưng không hiểu sao tâm trạng của anh nghiêm túc đến mức cô không hỏi thêm câu nào về chủ đề này nữa. Thay vào đó cô ấy hỏi một cái khác.
“Bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”
“Chúng ta sẽ đến một sân tập ngoài trời. Tôi nghe nói tiểu thư sẽ học kiếm thuật từ hôm nay.”
"Ồ, đúng vậy."
Sau cuộc trò chuyện ngắn, cả hai chỉ im lặng bước vì họ không đủ thân thiết để tiếp tục nói chuyện phiếm. Chẳng bao lâu họ đã đến sân tập. Sân tập ngoài trời trông rộng hơn cả cung điện, Phó đội trưởng Enka, người mà cô gặp ngày hôm qua, đang đợi sẵn. Cô đang nhìn những thanh kiếm gỗ chất đống ở một bên.
"Tiểu thư đã đến rồi sao?"
Enka nhanh chóng tìm thấy Vivian và chỉnh lại tư thế. Ben đi trước Vivian, quay đầu lại như thể đang tìm ai đó.
“Chỉ huy đâu?” Ben hỏi Enka.
"Trong đó."
Enka chỉ qua vai. Tất nhiên người mà Ben hỏi là Roger. Vào lúc đó, thần kinh của Vivian tập trung phía sau Enka.
“Tiểu thư Lector. Cô nói đây là lần đầu tiên cô cầm kiếm phải không?”
“Ồ, vâng.”
Nhưng điều đó cũng không kéo dài lâu. Bởi vì Enka đã nói chuyện với cô ấy. Enka đưa cho Vivian một thanh kiếm gỗ thích hợp và dẫn cô vào trong sân tập. Có khá nhiều người bên trong đang theo dõi buổi tập luyện của các Hiệp sĩ Eckhart.
“Hic.”
Vai Vivian run lên khi cô nhìn thấy phần thân trên quen thuộc giữa các hiệp sĩ. Được bao quanh bởi các hiệp sĩ, Roger đang cởi áo. Vivian nhìn thấy những vết sẹo quen thuộc giữa cơ bắp rắn chắc. Anh vừa mới tập xong và mặt đầy mồ hôi. Khi anh ấy dùng đôi tay to lớn vuốt tóc lên, các cơ bắp của anh ấy chuyển động một cách gợi cảm. Hình dáng không khác nhiều so với trong mơ, rất hấp dẫn và tuyệt vời. Trong khi Vivian đang nuốt nước bọt, ánh mắt sắc bén của Roger và ánh mắt của cô ấy gặp nhau qua khe hở giữa mọi người.
Vivian dường như đã bị bắt quả tang dù họ chỉ nhìn nhau. Vóc dáng cường tráng của anh và những suy nghĩ chảy nước miếng của cô. Vì vậy cô quay đầu đi trước khi anh kịp mở miệng. Siết chặt đôi má có lẽ đã nóng bừng lên, Vivian vội vã đuổi theo Enka.
“Tiểu thư không có ý định trở thành hiệp sĩ nên tôi được yêu cầu chỉ dạy những điều cơ bản thôi.”
Vì vậy Enka đưa ra một thanh kiếm gỗ và nói, "Không có gì phải sợ cả."
Vivian lúng túng nắm lấy thanh kiếm gỗ vì trước đây cô chưa bao giờ cầm nó dù chỉ để giải trí. Cảm giác cầm nó bằng tay không đến nỗi tệ.
“Có hai cách cơ bản để tấn công bằng kiếm: đâm và chém. Ngoài ra, chém được chia thành Oberhau, Middlehau và Unterhau, và chiêu mà tiểu thư sẽ học hôm nay là Oberhau.”
“Oberhau?”
“Nó có nghĩa là chém xuống.”
Enka vừa di chuyển vừa giải thích, cô từ trong góc mang ra một đống rơm. Vivian vô thức chĩa thanh kiếm gỗ vào cột rơm.
“Tiểu thư có muốn thử không?”
Vivian vung xuống. Cây cột rơm tưởng chừng mềm mại lại cứng đến không ngờ. Vivian thả lỏng bàn tay một chút vì cô cô dường như bị đau.
"Nó có đau không?"
“Chà, nó có thể chịu đựng được.”
“Vậy thì hãy làm động tác đó một ngàn lần nhé.”
"….. Một ngàn lần?"
Vivian há to miệng, nhưng Enka gật đầu. Phớt lờ sự sửng sốt của Vivian và lùi lại khỏi cột rơm. Vivian cởi áo choàng và đặt nó xuống một bên. Cô ấy sửa thanh kiếm gỗ và chộp lấy nó. Cô ấy có linh cảm rằng mình sẽ gặp rắc rối lớn vì nghĩ học kiếm cơ bản là dễ dàng.
Lòng bàn tay cô tê dại. Cẳng tay đỡ thanh kiếm gỗ cứng ngắc, trọng lượng của thanh kiếm gỗ ban đầu tưởng nhẹ nay lại trở nên nặng nề. Đến ngày mai, vết phồng rộp hẳn sẽ xuất hiện khắp nơi trên tay cô ấy. Thành thật mà nói, cô đã không còn sức khi đâm hình rơm khoảng 400 lần, nhưng cô cảm thấy nhẹ nhõm kỳ lạ kể từ lúc đạt được 500 lần. Đó là bởi vì cô chưa bao giờ đánh thứ gì mạnh đến thế.
“998, 999, 1000!”
Vivian đếm số lần bằng miệng đề phòng trường hợp cô đếm thiếu, cuối cùng cô đã hét lên 1.000. Enka không biết từ đâu đã xuất hiện khi chém nhát 920. Cô quan sát Vivian đạt được 1000 lần.
"Tiểu thư nghĩ sao?"
Enka hỏi trong khi đang cầm một con rối rơm. Vivian vừa cười vừa lau mồ hôi trên trán.
“Thật khó khăn nhưng tôi cảm thấy ổn?”
Enka lần đầu tiên mỉm cười trước câu trả lời tích cực của cô. Đó là khoảnh khắc mà ấn tượng tưởng chừng như lạnh lùng lại có chút tươi sáng. Vivian cầm kiếm gỗ duỗi ra, tâm tình không tệ lắm. Cô vừa hạ tay xuống thì một cái bóng bao phủ người cô.
"Nó có ích không?"
Roger đứng đó mà Vivian không biết anh đến từ lúc nào. Ngạc nhiên trước sự xuất hiện không báo trước của anh, Vivian đánh rơi thanh kiếm gỗ của mình. Chắc hẳn anh ấy đã tắm rửa rồi vì trông anh ấy rất gọn gàng.
“Ồ, vâng, vâng. Nó không tệ.”
“Tiểu thư làm theo mà không tỏ ra khó khăn gì.”
Enka khen ngợi Vivian vì việc luyện tập chăm chỉ của cô nhưng Vivian lại cảm thấy xấu hổ. Roger cúi xuống nhặt thanh kiếm gỗ rơi dưới chân Vivian lên. Lúc đó, cô nghe thấy tiếng Enka được gọi từ xa. Enka đi bộ một đoạn dài sau khi tạm biệt hai người. Vivian lúng túng đảo mắt khi chỉ còn lại hai người họ.
"Hãy để ta kiểm tra tư thế của tiểu thư.”
Roger đột nhiên đề nghị. Cô cố nói không sao nhưng anh đã đưa cho cô thanh kiếm gỗ rồi. Vivian vô tình chĩa thanh kiếm gỗ vào cột rơm như lần trước. Roger đến gần cô. Vivian hít vào trong khi cầm thanh kiếm gỗ trước mặt anh.
“Vai của tiểu thư quá căng thẳng.”
Anh nắm lấy tay Vivian. Tay anh rất nóng. Vivian chớp mắt ngạc nhiên, nhưng anh ấy quá tự nhiên khiến cô cảm thấy như mình đang nghĩ quá lên. Thế nên cô ấy vẫn đứng yên cho đến bây giờ. Thực ra đó là vì cái chạm của anh quá quen thuộc.
“Cả tay nữa.”
Bàn tay đang nhẹ nhàng quét qua vai Vivian, đưa xuống cánh tay cô như chạm vào một tác phẩm nghệ thuật. Bộ đồ tập mỏng manh của Vivian in dấu vết chạm của anh. Sự đụng chạm làm cô bồn chồn. Có cảm giác như lưỡi anh đang chạm vào cô, mặc dù anh đang dùng tay.
“Nếu tiểu thư dùng sức như thế này….”
Những ngón tay đang từ từ đưa xuống của anh nhanh chóng chạm vào bàn tay đang cầm thanh kiếm gỗ của Vivian. Khi anh cúi người xuống, hơi thở nóng hổi phả vào tai Vivian. Thân nhiệt của cô nóng rực. Cơ thể anh gần cô đến mức nào? Nó đủ gần để có cảm giác chắc chắn. Âm thanh từ sân tập ồn ào nhưng cô cảm thấy như như trên thế giới chỉ còn lại hai người.
“Tay của tiểu thư sẽ bị thương.”
Bàn tay to lớn của anh bao phủ bàn tay Vivian như một làn sóng cát. Lúc này cô không biết tại sao mình lại nhớ đến một cảnh trong giấc mơ, anh ôm chặt đùi cô bằng bàn tay đó. Vivian nhắm mắt lại vì choáng váng.
"Ồ!"
Giọng nói sống động xuyên qua bầu không khí như thể nó bị cắt bằng kéo. Nghe thấy âm thanh đó, Vivian mở mắt. Ngoài hàng rào của sân tập, gần nơi Vivian và Roger đang đứng có một người đàn ông. Ánh mắt của người đàn ông đang hướng về Vivian. Anh ta trông có vẻ vui mừng như thể đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Chẳng mấy chốc, hơi nóng đang nuốt chửng cô biến mất như thể đã bốc hơi. Roger lùi lại khỏi cô.
“Đó không phải là tiểu thư Lector sao?”
Vivian gãi má nhìn chằm chằm vào người đàn ông mà cô không thể nhớ ra. Một thoáng ký ức lướt qua tâm trí cô.
“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là ở bữa tiệc…..”
"Ta đã gặp tiểu thư từ bữa tiệc trước!"
Vivian thốt lên trước khi kịp nói xong. Vivian cười với người đàn ông mà cô nhận ra khuôn mặt nhưng không nhớ tên, dù vậy sẽ thật thô lỗ nếu hỏi lại tên anh. Cô ấy đã không tập trung vào cuộc trò chuyện lúc đó vì đang chú ý đến một người khác.