Chap 23

“Ngày hôm đó, tôi thực sự lơ đãng. Tên tôi là Vivian Lector.”

Vivian nêu tên cô mà người đàn ông đó đã biết. Cô làm vậy để đối phương giới thiệu lại.

“Tên tôi là Hewson Audney.” 

Người đàn ông vẫn tươi cười đáp lại. Phản ứng vui vẻ của anh có chút choáng ngợp. Nếu không có hàng rào chắn ngang hai người, có lẽ Hewson đã hôn tay Vivian. Đôi mắt Vivian nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông mà cô đã lâu không gặp, rồi chú ý đến bộ đồng phục anh ta đang mặc. Chính xác hơn là biểu tượng của Hiệp sĩ Hoàng gia trên ngực. 

“Ngài là Hiệp sĩ Hoàng gia sao?”

“Đúng vậy, tôi thuộc đội Hiệp sĩ Hoàng gia. Vậy tại sao tiểu thư lại ở đây?” 

Hewson đang lảm nhảm đột nhiên im lặng khi nhìn thấy người đàn ông phía sau Vivian. Roger với cái nhìn không mấy thân thiện đang khoanh tay nhìn anh ta. 

Hewon đã rất vui khi gặp lại Vivian đến nỗi anh ấy thậm chí không thể nhìn thấy ai đang ở xung quanh cô ấy. Đôi mắt của Roger hung dữ như muốn Hewson biến mất khỏi tầm mắt của anh. Hewson kinh hoàng trước ánh nhìn hướng vào cổ mình.

“Ồ, Ngài Orpheus cũng ở đây sao.”

“Các Hiệp sĩ Hoàng gia không bao giờ đi theo hướng này.”

Roger bình tĩnh nói. Không giống như khi anh sửa lại tư thế cho Vivian, giọng anh cứng đờ.  Vivian ngước nhìn anh, tự hỏi liệu anh có tâm trạng không tốt hay không nhưng đôi mắt lấp lánh của Roger chỉ nhìn chằm chằm vào Hewson. Nó giống như một con thú ăn thịt đang nhìn con mồi của mình.

“Vâng, tôi chỉ đi ngang qua và rất vui được gặp cô ấy.”

Hewson không biết mình đã buồn đến mức nào vào ngày tổ chức bữa tiệc. Hewson biết rằng Bá tước Lector có một cô con gái duy nhất, sinh ra với sức mạnh tinh linh và được gửi đi du học. Điều anh không biết là vẻ ngoài của Vivian. Đây là lần đầu tiên anh gặp được mẫu người lý tưởng của mình. Đẹp như lụa và trắng như tuyết, mắt to, mũi cao và môi đỏ. Nhân vật chính của bữa tiệc chắc chắn là Vivian. Những ánh mắt trong lễ ra mắt hướng về cô nóng bỏng như cái nóng mùa hè. 

Hewson vừa đến gần, đám đàn ông khác đã ùa vào như thác nước khiến anh bực tức đến tận đỉnh đầu. Lát sau Vivian đã rời đi do Hoàng đế gọi. Hewson nhanh chóng nhớ ra ai đã đưa Vivian đi. Cũng giống như bây giờ, khi đó, Roger đã đứng bên cạnh cô và cùng cô rời khỏi phòng tiệc.

Hewson đã phải lòng Vivian ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh không muốn Roger ở bên cạnh cô mỗi khi anh tình cờ gặp cô. Nhưng anh không thể đối đầu với anh ta một cách công khai. Roger chưa kể đến kỹ năng kiếm thuật của mình, thì cũng là một người có tầm quan trọng lớn đối với Hoàng đế. Anh ta sẽ thua nếu cạnh tranh bằng kỹ năng hoặc địa vị của mình. 

“Nhưng thật ngạc nhiên khi thấy hai người ở bên nhau. Hai người có mối quan hệ như thế nào?”

Tuy nhiên việc đi ngang qua như thế này khiến niềm kiêu hãnh của anh bị tổn thương, và anh chắc chắn rằng sau này mình sẽ lo lắng về điều đó nên anh đã đặt câu hỏi. Vivian chớp mắt trước câu hỏi của Hewson, cô liếc nhìn Roger với vẻ mặt xấu hổ. Cô ấy có vẻ không biết phải nói gì vì không thể nói thẳng về chuyến đi về miền Tây.

Roger mở miệng như thể đọc được tâm trí bối rối của Vivian.

“Nếu cậu nói xong rồi thì hãy để chúng tôi yên.”

Khuôn mặt vốn bị buộc phải mỉm cười của Hewson trở nên cứng đờ. Anh không mong đợi một câu trả lời thỏa đáng, nhưng anh cũng không ngờ lại bị phớt lờ như thế này. Khi lòng tự trọng bị bóp nát, khóe miệng anh co giật.

“Tiểu thư, cô đang học kiếm thuật à?”

Ánh mắt của Hewson nhanh chóng chuyển sang Vivian.

"Hửm? Ồ, vâng.”

Anh nhìn bộ trang phục của Vivian và thanh kiếm gỗ trong tay cô rồi nhanh chóng nắm bắt được tình hình. Ngay sau đó, Hewson mỉm cười dịu dàng.

“Các Hiệp sĩ Hoàng gia sẽ phù hợp để học kiếm thuật hơn các Hiệp sĩ Eckhart.”

Đó là một sự mỉa mai trắng trợn. Tại sao tiểu thư lại học kiếm thuật từ một nhóm hiệp sĩ toàn người có hoàn cảnh thấp kém chứ không phải từ các Hiệp sĩ Hoàng gia, những người xuất thân từ một nền giáo dục kiêu hãnh và bảo vệ công lý?

Ngay cả Vivian cũng không thể đoán trước được suy nghĩ trong lòng của Roger.

Cô nghe thấy tiếng cười khúc khích bên cạnh. Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống ngay tức khắc. Vivian không hiểu sao lại sợ quay lại nhìn Roger. 

"Bây giờ...." Giọng của Roger đã thay đổi hoàn toàn như thể anh bò từ địa ngục lên.

"Anh đang khuyên nhủ trước mặt ai?" 

Bóng tối vừa thoát ra khỏi đầu, Vivian chợt nhớ tới danh tiếng chó điên. Tình huống này không ổn chút nào. Lúc này Vivian mới nhìn lại. Vẻ mặt Roger tuy lãnh đạm nhưng lại đáng sợ hơn. Có vẻ như Vivian không phải là người duy nhất cảm thấy sửng sốt. Bên kia Hewson cứng người không nói gì.

'Tại sao anh lại lao vào tấn công khi anh thậm chí không thể phòng thủ...'

Vivian không biết Hewson lấy sự dũng đó ở đâu ra nhưng cô ấy không thể hiện ra ngoài.  Vivian mỉm cười để giải quyết mọi việc.

“Hiệp sĩ Eckhart cũng rất xuất sắc.”

Giọng nói nhẹ nhàng của Vivian làm dịu đi bầu không khí một chút, sau đó Hewson mới bừng tỉnh sau khi bị đóng băng và nhìn Vivian với ánh mắt khó hiểu.

“Vì vậy, tôi không nghĩ anh nên lo lắng về điều đó.”

Vivian nói thêm khi cố kìm nén sự bực tức của mình. Cô ấy nói một cách lịch sự, nhưng hàm ý trong đó là, 'Đó không phải việc của anh, vì vậy nếu anh chào hỏi xong rồi thì hãy rời đi.' Nó là như vậy. Nếu anh ta thậm chí còn không hiểu được điều này thì cô cũng không còn tự tin có thể giúp anh thoát khỏi tình huống này nữa.

“Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi đã quá tự phụ.”

Nhưng có vẻ như anh ta không hoàn toàn thiếu tế nhị. Ngay khi Hewson lùi lại, Vivian đã mỉm cười với anh. Hewson không thể phản ứng trước nụ cười rạng rỡ của cô. Đó là vì đôi mắt của Roger đang nhìn chằm chằm vào anh từ phía sau cô. Cảm giác khó chịu này là gì? Cứ như thể mũi kiếm đang chạm vào gáy anh ta vậy. Hewson rời đi như thể đang chạy trốn.

Vivian lặng lẽ thở ra nhẹ nhõm. Người ở bên cạnh gần như chạm vào đầu ngón tay cô. Vivian dễ dàng biết đó là Roger mà không cần quay đầu lại.

“Cho ta xem tay của tiểu thư nào.”

"Vâng?"

Anh ấy bất ngờ muốn xem tay của cô. Khí chất đáng sợ khi nãy đã bị xóa sạch và thái độ lịch sự như không có chuyện gì xảy ra. Vivian đưa tay về phía anh và rên rỉ yếu ớt khi ngón tay anh xoa vào giữa lòng bàn tay cô. Dù chỉ là một âm thanh rất nhỏ nhưng Roger vẫn nhận ra và cau mày. 

"Nó có đau không?" 

“Chà, nó có thể chịu đựng được.”

“Nó sẽ tệ hơn vào ngày mai.” Anh thì thầm như thể đang lo lắng.

Vivian đã nghĩ tới điều đó. Cô đã vung kiếm gỗ cả nghìn lần nên chắc chắn tay cô sẽ phồng rộp.

“Hãy bôi một ít thuốc mỡ lên nó,”

Roger nói nhỏ và bắt đầu bước một bước lớn. Vivian đi theo anh định từ chối nhưng bước đi của anh quá nhanh để theo kịp. Cuối cùng, Vivian bước vào cung điện của đội hiệp sĩ Eckhart. Ngay khi mở cánh cửa cuối hành lang, anh chỉ về phía ghế sofa. Hành động của anh ấy tự nhiên đến mức Vivian đã ngồi trên ghế sofa. Khi cô cố gắng đứng dậy khỏi ghế một cách muộn màng thì phía bên cô đã bị chiếm giữ. Anh tìm thuốc mỡ và ngồi cạnh Vivian. Anh mở nắp hộp thuốc mỡ. 

"Tay."

"Hửm?"

“Tay của tiểu thư.”

'Tôi sẽ bôi nó.”

Vivian cố giật hộp thuốc mỡ khỏi tay anh nhưng anh tránh được. Vivian lần lượt nhìn anh và thuốc mỡ bằng đôi mắt tròn xoe. Roger liên tục nói với vẻ mặt tỉnh bơ.

"Ta sẽ làm điều đó cho tiểu thư."

Ít nhất cô có thể từ chối nếu anh ấy là người dễ nói chuyện nhưng Roger là một đối thủ khó nhằn. Vivian ngượng ngùng cười nhưng anh cũng không dễ dàng lùi bước. Họ nhìn nhau một lúc nhưng chính cô là người hạ đuôi xuống trước. Cô chỉ bỏ cuộc vì cô biết rất rõ người đàn ông này kiên trì đến mức nào qua trải nghiệm trong giấc mơ của mình.

"…Như thế này."

Roger nắm lấy cổ tay Vivian và miệng cô ấy đồng thời hỏi.

"Anh cũng quan tâm những người khác như thế này sao?"

Dựa trên những tin đồn, điều này có lẽ chưa bao giờ xảy ra trước đây. Cô nghe nói người đàn ông này có tính cách nhạy cảm đến mức khó có thể đối phó trừ khi họ là một người đàn ông vĩ đại.

Nhưng đối với Vivian, mọi thứ về anh đều thật bất ngờ. Trước mặt cô, anh hiền lành đến mức khó có thể coi là chó điên, và việc anh đang làm cũng vậy. Hành động bôi thuốc trực tiếp cho cô không phù hợp với tính cách đồn đoán của anh. Roger đang múc ra rất nhiều thuốc mỡ màu trắng và bôi vào lòng bàn tay Vivian, anh nhếch mép cười như thể anh vừa nghe thấy điều gì hài hước.

"Không đời nào."

“……..”

Cái nhân cách vô dụng đó, anh thật xấu tính.

Vậy bây giờ cô đang nhìn thấy ai?

Câu hỏi đã ở đầu lưỡi nhưng cô kiên nhẫn giữ lại. Không hiểu sao cô không thể hỏi được. Nếu cô ấy hỏi câu hỏi này, cô ấy có thể sẽ bắt đầu kể về những giấc mơ mà cô ấy đang có.  Mối quan hệ của họ vẫn chưa đủ bền chặt để có thể cởi mở nói chuyện với anh. Cô thậm chí còn không chắc liệu anh có trải qua giấc mơ tương tự hay không. Về vấn đề tình dục, phải có mức độ chắc chắn nào đó trước khi cô ấy đề cập đến nó. Nếu anh không phải là người trong giấc mơ, cô sẽ cảm thấy nhục nhã đến mức nào.

” ········.”

Vivian đang băn khoăn không biết phải nói gì với anh, nao núng trước cái chạm vào lòng bàn tay cô. Bàn tay ấn xuống lòng bàn tay tê dại.

“Ngày mai tiểu thư sẽ phải vất vả đấy.”

“Ồ, đau quá, đợi đã!”

Roger miết vào lòng bàn tay Vivian. Môi Vivian tự động rên rỉ vì đau. Thật xấu hổ dù cô ấy không làm điều gì khiếm nhã cả. Nó nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ấy.

"Nó có đau không?"

Mắt Vivian đỏ hoe và trước khi anh kịp nhận ra, cô đã đấm vào đầu anh.

Cô không đùa. Nó thật sự rất đau.

Chap 23

Bình luận

Truyện Đề xuất