Thật kỳ lạ là cô không hề thấy khó chịu khi anh ấn vào chỗ đau nhức. Roger nhếch khóe miệng và hơi thay đổi cách chạm vào tay cô. Lần này là một cái chạm nhẹ nhàng như bấm huyệt.
"Ah….."
Có lẽ là do anh ấy đã thoa kem lên nó nên cảm giác rất kỳ lạ. Lúc đầu cô nghĩ hơi ngứa nhưng một cảm giác kỳ lạ chạy dọc sống lưng. Vivian vặn cổ tay để trốn thoát nhưng không thể vì anh đã nắm chặt tay cô.
“Chờ đã, chờ đã, thưa ngài.”
"Chuyện gì vậy?"
Anh hỏi với giọng thờ ơ và hơi nhếch mép. Những ngón tay to dày của anh chạm vào lòng bàn tay cô lại quấn lấy những ngón tay của Vivian. Những ngón tay của anh ấy chuyển động nhịp nhàng như thể đang chơi trên đàn piano.
“Nó nhột quá, nên…”
“Nó ngứa ở đâu?”
Câu hỏi này giống như đang trêu chọc cô. Cảm giác cọ xát bên trong bàn tay của cô thật kỳ lạ. Lúc đó, tay anh và cô hoàn toàn đan vào nhau. Đã lâu lắm rồi cô mới được bôi thuốc mỡ lên tay cô. Cô ấy là người duy nhất cần thuốc mỡ. Roger xoay tay cô và kéo nó về phía anh.
"Ta có một câu hỏi."
Anh nói mà không quên cù vào tay Vivian. Vivian ngước nhìn anh với ánh mắt cảnh giác. Cô không biết tại sao, nhưng cô nổi da gà khi nhìn vào đôi mắt dường như đã đánh cắp màu của mặt trời của anh.
"Tiểu thư có quen anh ta không?"
Cô không thể hiểu được anh ấy đang nói về điều gì vì quá bất ngờ. Vivian im lặng nhìn người đàn ông khi những ngón tay của anh ấn xuống lòng bàn tay cô. Khi chuyển động nhẹ nhàng làm lộ ra móng vuốt của anh, cô tỉnh lại như thể vừa bị sốc. Cơn đau lan ra từ khu vực tiếp xúc với anh. Đó không phải là nỗi đau thể xác mà là Roger, cô cảm thấy anh đang lún sâu vào ngực mình.
“Ngài đang nói về ai vậy?”
“Hiệp sĩ Hoàng gia”.
Cô có thể cảm nhận được sự không hài lòng trong giọng điệu của anh. Vivian nhanh chóng nhận ra anh đang nói đến ai, Hewson Audney, người tỏ ra quá quan tâm đến cô ở bên ngoài hàng rào sân tập.
"KHÔNG. Tôi không biết anh ta.”
Cô không có nghĩa vụ phải trả lời anh nhưng cô cảm thấy mình phải trả lời vì lý do nào đó. Có thể vì bàn tay bị anh nắm lấy lúc này giống như một con tin. Anh lại dùng ngón tay bôi thuốc mỡ thắt nút lên tay Vivian. Chỉ cần chạm nhẹ là thoa đều nhưng cảm giác quá gợi cảm.
‘Anh có vẻ rất hài lòng với câu trả lời đó.’
Biểu cảm của anh rõ ràng đến mức ngay cả Vivian cũng nhận ra.
“…Tôi không quen. Đó chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi ở phòng tiệc thôi.”
Dưới sự xoa đều của anh, thuốc mỡ được bôi xong mà không bị vón cục.
“Ngày mai cũng nên bôi một ít thuốc.”
Vivian gật đầu, vẫn vặn vẹo tay trái với cảm giác nhột nhột.
“'Hôm nay thế nào?"
“Ừm nó vui hơn tôi tưởng.”
Roger cười toe toét khi đóng nắp lọ thuốc mỡ lại.
“Tiểu thư sẽ không nói vậy nếu ta tự dạy em.”
Anh ấy không cho cô thời gian để thư giãn. Vivian cố gắng mỉm cười mặc dù cô ấy dường như bị chuột rút quanh miệng.
“Vậy thì tôi rất vui lòng từ chối.”
“Thật đáng tiếc.”
Anh trông như thể vừa chơi khăm cô vậy.
“Trông anh không như vậy.”
Vivian nâng người lên, trả lời có chừng mực. Với đôi tay như thế này, hôm nay cô không thể tập luyện thêm nữa. Roger đứng dậy sau khi cô đến gần cửa. Hai người đi ra khỏi cung điện mà không nói một lời.
“Tôi có nên nói lời tạm biệt với hiệp sĩ Enka không?”
Vivian hỏi Roger trước khi lên xe.
“Ta sẽ chuyển lời chào của tiểu thư cho cô ấy nên hãy quay về và nghỉ ngơi đi.”
Roger kiên định đẩy cô vào xe ngựa. Cánh cửa đóng lại, cỗ xe chở Vivian lập tức trôi đi như một chấm nhỏ. Nhìn cô rời đi, không lâu sau Roger quay người hướng về sân tập. Sân tập đang ồn ào vì lý do nào đó.
"Có chuyện gì?"
Roger hỏi. Tâm điểm của đám đông ồn ào là đội phó Tainy.
“Đội trưởng có ở đây không?”
Các Hiệp sĩ nhìn Roger, bắt đầu bằng một lời chào vui tươi hơn là lịch sự. Đã lâu rồi họ không ở bên nhau nhưng Roger vẫn là một sinh vật đáng sợ đối với các Hiệp sĩ. Đặc biệt quá khứ làm lính đánh thuê của anh đã in sâu vào tâm trí họ. Mặc dù anh là đồng minh, nhưng các Hiệp sĩ thậm chí không thể cầu nguyện đàng hoàng vào thời điểm đó vì sự tàn bạo của Thuyền trưởng. Ký ức những ngày đó vẫn quá rõ ràng, các Hiệp sĩ không thể đối xử thoải mái với Roger được.
Mọi người đều hưng phấn đến mức lại bắt đầu mở miệng.
“Chúng tôi đang nói về tiểu thư Lector.”
Lông mày của Roger nhíu lại sau khi nghe điều đó.
“Có chuyện gì với tiểu thư Lector?”
Anh nói với giọng trầm hơn. Anh thấy khó chịu khi Vivian lại là chủ đề bàn tán của rất nhiều đàn ông. Mọi người lập tức im lặng trước sự thay đổi giọng điệu một cách khó đoán của anh. Tainy, người ở gần anh, gãi đầu nói.
“Dạo này tôi nghe nói tiểu thư là tâm bão.”
“Tâm bão?”
"Sau sự kiện ra mắt xã hội. Cô ấy đã trở thành một người nổi tiếng.”
Tainy vẫy tay với nụ cười hồn nhiên. Có vẻ như sự nổi tiếng của Vivian là không thể tưởng tượng được từ những cử chỉ của anh ấy.
"À, nhân tiện. Tôi nghĩ một Hiệp sĩ đã nói chuyện với tiểu thư lúc nãy. Anh ta đã nói gì?"
“Không phải các Hiệp sĩ Hoàng gia sẽ thích hợp hơn chúng ta để dạy kiếm thuật cho cô ấy sao?”
Trước những lời nói của Roger, ánh mắt của các Hiệp sĩ trông thật đáng sợ. Bây giờ họ đã tốt hơn rất nhiều nhưng không có nghĩa họ sẽ làm ngơ khi bị coi nhẹ.
“Ngài để yên cho hắn ta à?”
“Ta đã ở cùng với tiểu thư Lector.”
Tainy gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nhưng dừng lại vì hành vi của Roger có vẻ kỳ lạ. Theo những gì mọi người biết, Roger không phải là loại người sẽ kiềm chế tính nóng nảy của mình chỉ vì có người ở bên cạnh.
Đột nhiên, cuộc trò chuyện ngắn với Enka hiện lên trong đầu anh. Đặc biệt là sự chế nhạo Enka của Tainy.
“Tôi đoán ngài ấy thích tiểu thư ấy.”
Tainy định hỏi đội trưởng của mình xem lời nói của Enka có đúng không, nhưng anh im lặng sau khi nhận ra xung quanh mình có rất nhiều hiệp sĩ.
Sau buổi huấn luyện của các Hiệp sĩ, Roger rời đi để tắm rửa. Anh quay lại sân tập nhưng dù họ có gọi anh thế nào, anh vẫn tiến về phía Vivian mà không thèm ngoảnh lại. Có cảm giác như hôm nay anh ấy đã ở lại sân tập rất lâu.
Điều Enka nói có đúng không? Tainy nhìn chằm chằm vào Roger bằng đôi mắt diều hâu.
"Có chuyện gì?"
Roger phản ứng một cách cộc cằn như thể đang thắc mắc tại sao Tainy lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Tainy xua tay ra hiệu rằng không có chuyện gì nhưng vẫn tiếp tục suy nghĩ.
Dù mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới có thân thiết đến đâu thì vẫn luôn có những điều họ thích và không thích ở nhau. Đánh giá của Tainy về Roger của anh ấy gần giống như một vòng cung. Bởi vì anh ấy mạnh mẽ và anh ấy thích việc anh ấy không bao giờ che giấu tính cách trung thực của mình. Tiểu thư Lector cũng không tỏ ra cảnh giác với anh khi họ gặp cô ấy lần đầu tiên ngày hôm qua. Hơn hết, khi cô áp đảo Ben như thể đang coi thường anh, lại có một niềm vui khó tả. Ben giấu đuôi giữa hai chân khiến Tainy rất buồn cười. Tainy mỉm cười vì người mà đội trưởng để ý là Vivian.
‘Mình nghĩ chuyện này sẽ vui đây.’