Chap 21

Trong khi đó, Vivian trở về dinh thự và thậm chí không thể cởi quần áo đàng hoàng vì tay bị đau. Với sự giúp đỡ của Hamel và một số người giúp việc, cô đã tắm rửa và thay quần áo. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hamel đang mở hộp sơ cứu. Vivian tự nhiên ngồi đối diện cô.

“Ngày mai tiểu thư sẽ rất đau đấy.”

“Hôm nay ta đã nghe điều đó rất nhiều rồi.”

“Tiểu thư có muốn em gọi bác sĩ không?” 

Bất chấp câu trả lời vui tươi của Vivian, Hamel vẫn hỏi với vẻ mặt rất nghiêm túc. Biết đó là lo lắng, Vivian ngừng cười và lắc đầu. 

"Thế này là đủ rồi. Ta sẽ khỏe hơn khi em bôi thuốc cho ta và nghỉ ngơi.”

“Được rồi, việc học kiếm thuật thế nào?” 

"Không tệ. Thật là vui. Thật sảng khoái.” 

Vivian trả lời, nhún vai. Mặc dù có mệt nhưng cũng khoan khoái khi vận động.

“Trước đây có phải tiểu thư nói rằng giáo viên của tiểu thư đã giới thiệu nó. Không phải lúc đó tiểu thư có ý định học kiếm thuật sao?” 

“Đúng vậy nhưng ta đã không học vì không đủ tiền để học kiếm thuật.”

“Emi đoán là giáo viên của tiểu thư đã nhận ra tài năng của tiểu thư.”

“Ta không đủ giỏi để gọi đó là tài năng.”

Việc bôi thuốc đã xong khi họ nói chuyện phiếm. Hamel rời khỏi phòng sau khi nói rằng cô ấy sẽ bôi thuốc vào sáng mai. Có lẽ là do đã lâu không vận động mà cô không tìm được chỗ nào không đau, cổ, vai, tay, eo hay bất cứ nơi nào. Vivian nằm trên giường mà chưa ăn tối. Cô ngây người nhìn lên trần nhà giơ tay lên.

Bàn tay mà Roger đã lấy cớ để chạm vào. Vivian dùng tay kia xoa xoa mu bàn tay. Không có cảm giác kỳ lạ nào giống như khi Roger chạm vào nó. Những suy nghĩ nảy ra từ những đầu ngón tay sượt qua cô cuối cùng khiến cô nhớ lại cuộc trò chuyện của cô với anh.

'Tiểu thư có quen anh ta không?'

Lúc trước cô không để ý vì cô đang tập trung vào cảm giác trên tay, nhưng nghĩ lại thì hành động hôm nay của nh giống như là…

'Có vẻ như anh ấy đang ghen.'

Một hành động mù quáng vì ghen. Khi cô nghĩ có thể anh đang ghen, lồng ngực cô nhột nhột như lông tơ khẽ vuốt. Vivian giơ tay lên trần nhà. Sau đó cô quay lại, nhìn chằm chằm vào bức tường và lặng lẽ nhắm mắt lại.

Cô mơ hồ nhớ lại giấc mơ được gặp anh lần đầu tiên. Vivian đã tổ chức sinh nhật lần thứ 18 của mình ở Hiddenca chứ không phải ở quê hương Mosbana vì cô đang du học.

Để kỷ niệm lễ trưởng thành của cô, thầy của cô, Gray, đã mời Vivian một ly đồ uống. Việc uống rượu gần như là bị cấm thì giờ đây đã hợp pháp thi cô đủ tuổi. Nghe Gray nói bậy bạ rằng 'Đây là sở thích của người lớn'. 

Chính vì có thứ gì đó chạm vào môi cô khiến ý thức của cô trở nên rõ ràng. Có thứ gì đó mềm và ẩm liên tục chạm vào mặt cô. Vivian bất giác cau mày. Thậm chí tay cô còn bị giữ lại khi cô vẫy tay như không muốn làm phiền giấc ngủ.

Người vừa chạm vào rồi dừng lại đột nhiên cắn chặt môi. 

Vivian tỉnh lại sau cơn đau. Đôi mắt cô mở to.

“Ưm, a!”

Vivian bất tỉnh trong giây lát. Tình huống khi cô mở mắt ra thật khó hiểu. Trước mặt cô là một người đàn ông. Hơn nữa, anh còn nhắm mắt hôn cô. Người đàn ông mở môi Vivian rồi đẩy lưỡi cô vào.

“Ha, ha, ha, à, haaah………..!”

Vivian chớp mắt khó tin, cô tỉnh táo lại và đẩy ngực người đàn ông ra nhưng nó không nhúc nhích. Ngược lại, làn da bên kia cứng và nóng đến mức Vivian tự làm đau tay mình.

“À, này, này. Chào!"

Người đàn ông thèm muốn và bao phủ đôi môi Vivian như một con thú. Vivian vùng vẫy, tránh mặt người đàn ông như muốn ngăn anh ta lại. Người đàn ông cuối cùng cũng mở mắt khi hành động cản trở của cô tiếp tục. 

Đôi mắt màu cát lộ ra sáng và đẹp đến mức khiến cô liên tưởng đến những viên ngọc quý. Cô có cảm giác như mình sẽ bị chiếm hữu trong đôi mắt ấy.

"Có chuyện gì?"

Người đàn ông bất ngờ hỏi khi Vivian cắt ngang nụ hôn. Vivian sửng sốt nhìn xung quanh, nhưng lại không biết đây là đâu. Nguyên nhân khiến cô không thể tỉnh dậy là vì đau đầu. Vivian lắp bắp nâng thân trên lên, trong lòng chửi bới thầy vì đã đề nghị cô uống rượu cho đến khi say hẳn.

“Ai, anh là ai?”

Vivian rất ngạc nhiên khi cô tỉnh lại. Cô khỏa thân như đàn ông. Cô cố gắng che mình bằng tay nhưng vô ích như thể cô đang dùng lòng bàn tay che bầu trời. Vivian muộn màng kéo chăn dưới chân rồi quấn quanh người.

Còn người đàn ông trông như chết lặng.

"Hửm?"

Câu hỏi có vẻ đột ngột. Vivian nhìn người đàn ông với ánh mắt lộ vẻ bối rối.

Cô thề, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ấy. 

“Anh là ai và tại sao anh lại làm thế này?”

“…Vở kịch này là gì?”

Người đàn ông cười và vuốt mái tóc đỏ. Những đường nét cứng rắn của anh quá dữ tợn khiến sự đánh giá khiêm tốn của cô về vẻ ngoài của anh dễ dàng bị xóa bỏ. Người đàn ông lắc đầu và kéo eo Vivian. Vivian lập tức bị kéo về phía anh.

"Anh đang làm gì thế?"

Vivian tuyệt vọng tránh né khi người đàn ông cố gắng hôn cô lần nữa.

“Đừng trêu trọc ta.”

Người đàn ông vòng qua cổ Vivian như thể không hề khó chịu. Rồi anh đưa mặt lại gần và thì thầm. Giọng nói phát ra như nhai nuốt đầy căng thẳng. Vivian không ngừng cố gắng tìm hiểu tại sao tình hình lại trở nên như thế này. Nhưng cô không nhớ. Không có manh mối nào xuất hiện trong đầu. Không có cách nào để biết tại sao cô ấy lại ở bên anh chàng kỳ lạ này!

Chap 21

Bình luận

Truyện Đề xuất