Chap 25

"Cái đó..."

"Hm?"

"Thì…"

"Thì thế nào?"

Roger khá kiên trì với những câu trả lời mơ hồ của cô. Giống như một thái độ liều mạng cắn chặt miệng không chịu buông ra. Không chỉ môi anh ấy cử động. Mỗi khi Vivian lắp bắp, phần thân trên của anh dần nghiêng về phía Vivian. Khi miệng cô cuối cùng cũng khép lại, khuôn mặt của Roger đã gần như một nụ hôn. Đôi mắt lấp lánh khi họ nhìn vào.

“Cái gì cơ?”

"….. Tại sao anh lại hỏi vậy?"

Cô không biết mục đích của câu hỏi nên không cảm thấy có nghĩa vụ phải trả lời.  Vivian nheo mắt, cong miệng. Nụ cười trên môi cô đẹp như một bức tranh.

"Tại sao?"

Chiếc lưỡi giữa đôi môi tinh tế và hấp dẫn như một con rắn, giống như giấu một chất độc chết người trong đó.

“Ta chỉ đang thắc mắc đó là ai thôi.”

Có cảm giác như thể nền khắc nghiệt đã bị bỏ qua.

“Vậy thực sự có một người khác à?”

Anh có thể dễ dàng nhận ra phản ứng của cô nên anh lờ đi và tiếp tục hỏi. Vivian cuối cùng cũng thở dài.

"KHÔNG."

Cô ấy đã đi du học nước ngoài trước khi biết đến tình yêu, bây giờ cô ấy mới về nước, lấy đâu ra một người đàn ông! Người đàn ông duy nhất trong thế giới của cô chính là Roger trong giấc mơ của cô.  

Đôi mắt được củng cố bởi câu trả lời dứt khoát của cô, đột nhiên biến thành một chú cún con hiền lành.

Con chó là con chó.

Vivian nhìn con chó điên với ánh mắt tò mò. Cô có thể nhìn thấy chú chó ngoan ngoãn mà người khác không nhìn thấy ở Roger. Anh là người đàn ông mà cô không thể đoán được chỉ bằng cách nhìn. Đặc biệt là vì cô đã gặp anh ở ngoài đời, khác hẳn với giấc mơ của cô. Suy nghĩ của cô bắt đầu sâu sắc hơn và ý thức của cô trở nên mơ hồ. Cơ thể của Vivian ngày càng trở nên bất lực. Cuối cùng cô cũng tỉnh dậy sau giấc mơ trước khi có thể nhìn thấy nụ cười trên môi Roger.

“Haa”

Vivian ngáp, che cái miệng đang há rộng của mình. Sau giấc mơ là sự mệt mỏi dường như cô đã ngủ không ngon giấc. Đó là nhược điểm duy nhất. Cảm nhận được sự đụng chạm của Hamel khi cô chải tóc, Vivian nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ở góc vườn, cô có thể nhìn thấy mảnh đất hoang tàn. Một số người có thể nghi ngờ rằng một cơn bão đã đổ bộ vào đêm qua. Vivian - thủ phạm đã khiến khu vườn ấm cúng trở nên như vậy, trợn mắt với cảm giác tội lỗi đáng kể.

“Hamel. Khi nào em định dọn dẹp khu vườn?”

“Nếu không phải hôm nay, ngày mai quản gia sẽ mang theo rất nhiều người đến. Có lẽ nó sẽ được phục hồi vào sáng mai.” 

Hamel nhẹ nhàng đáp lại, vuốt nhẹ mái tóc bạc của Vivian. Vivian gật đầu với cảm giác nhẹ nhõm. Vài ngày trước, cô không còn cách nào khác ngoài việc dùng khả năng của mình để xoa dịu sự lo lắng của bố mẹ vì họ không tin cô. Kết quả là một phần khu vườn bị hư hại nhưng nhờ đó cô đã nhận được sự tin tưởng của bố mẹ.

“Chắc hẳn bá tước đã rất ngạc nhiên. Điều đó có thể hiểu được. Em cũng đã đã hoảng sợ khi lần đầu tiên nhìn thấy khả năng của tiểu thư.”

Cũng giống như Hamel không bao giờ che giấu sự trung thực của mình. Vivian cười khúc khích, nhớ lại những gì Hamel đang nói. Khi cô ấy lần đầu tiên thể hiện khả năng điều khiển đất của mình, như cô ấy đã nói, Hamel đã sợ hãi đến mức ngất đi. Tất nhiên, chúng ta nên xem xét thực tế là cô ấy chỉ thể hiện được khả năng tối thiểu của mình. 

“Nghĩ lại thì, ta đã cho các Hiệp sĩ xem khả năng của mình.”

“Thật sao?"

“Ừ, hôm qua.”

Ngày hôm qua không có nhiều việc phải làm vì nó đã phá hủy không khí trên mặt đất. Vivian nghĩ tới năng lực của mình ngày hôm qua, nhớ tới khuôn mặt mở to của Roger. Đó là khuôn mặt mà cô hiếm khi nhìn thấy ngay cả trong giấc mơ. Ý nghĩ về anh khiến cô nhớ đến cuộc nói chuyện bí mật xảy ra trên xe ngựa ngày hôm qua. Đó là một khung cảnh vô cùng yên bình, không gì có thể so sánh được với giấc mơ. Nhưng điều kỳ lạ là khuôn mặt Vivian lại có cảm giác nóng bừng khi được vuốt nhẹ. Có thể là do tay anh lạnh, hoặc có lẽ là do dòng điện chạy qua cơ thể cô ngay khi chúng chạm vào.

“Hamel, em nghĩ sao về việc ta học kiếm thuật?”

Vivian nhắc lại đề nghị của Roger ngày hôm qua.

"Không tệ. Em nghe nói dạo này có rất nhiều phụ nữ đang học nó.”

“……Thật ra, học kiếm thuật không phải là vấn đề.”

"Cái gì?"

"Không có gì."

Đúng, kiếm thuật không phải là vấn đề. Vấn đề là các Hiệp sĩ của Eckhart, những người sẽ đồng hành cùng cô trong nhiệm vụ, cụ thể là Roger, người đứng đầu Hội Hiệp sĩ. Vivian lúc này đang hối hận vì đã chấp nhận lời đề nghị của Roger. Bình tĩnh, Hamel lắc mái tóc bạc từ sau lưng sang hai bên.

“Em có thể lấy cho ta bộ đồ tập của Hiddenca được không?”

"Vâng thưa tiểu thư,"

Vivian rời khỏi biệt thự với chiếc áo choàng bên ngoài bộ đồ tập.

 

Chap 25

Bình luận

Truyện Đề xuất