Chap 46

Edit: V.O

"Chuyện này vẫn phải nói từ khi các ngươi tới phủ bắt đầu điều tra chuyện lạ." Nghiêm thái sư ưu sầu cúi thấp đầu xuống, thở dài: "Kể từ khi đó, phu nhân ta giống như đổi thành một người khác. Ta thức dậy thường xuyên thấy nàng bàng hoàng không yên ngồi ngẩn người ở trước bàn trang điểm, hỏi nàng thế nào cũng không chịu nói."

"Sau ngày Tiểu Thanh cô nương mất tích trở về, thiền sư Pháp Hải đã mời ta đến nói chuyện, nói là phát hiện phu nhân của ta. . .là Thụ Tinh. . ." Giọng ông có chút suy sút: "Dĩ nhiên là ta không chịu tin."

"Thụ Tinh? Hắn thật nói như vậy?" Ta nhíu mày, nếu hòa thượng đã phát hiện thân phận của Nghiêm phu nhân, vậy hắn sẽ không sơ ý để bị thương mới phải.

"Đúng, thiền sư nói như vậy." Nghiêm thái sư gật đầu, tóc trắng rũ trên bờ vai, thoạt nhìn hết sức già nua vô lực: "Ta vốn tưởng rằng là Thụ Tinh kia bắt phu nhân ta đi, nào biết thiền sư nói Thụ Tinh kia là phu nhân chân chính của ta, nói hai linh hồn, chuyện này. . .dù thế nào ta cũng không chịu tin. . .phu nhân làm bạn với ta hơn nửa đời người lại là yêu quái. . ." Mặt ông trắng bệch, có chút run rẩy.

"Vậy bây giờ Nghiêm phu nhân ở đâu?" Lại nói Nghiêm phu nhân chung đụng với ta mấy ngày, mặc dù nhìn như sẽ ra tay với ta, nhưng cũng không có lòng hại ta, ngược lại cho ta ăn ngon uống ngon rồi thả về, nói vậy trong chuyện này cũng có chút nguyên nhân.

"Nàng. . ."Nghiêm thái sư vặn tay áo, chà xát lòng bàn tay thấm ra mồ hôi: "Là ta, là ta nói thiền sư thu nàng. . ."Giọng ông từ từ thấp xuống. Mà ta nghe thấy lời của ông, đứng bật dậy, cái ghế phát ra tiếng vang, ta thất thanh nói: "Ông nói hòa thượng thu phu nhân của mình?"

Ông không trả lời nữa, cũng không nhìn về phía ta. Ta nghĩ ông cũng không có can đảm nói cái gì nữa. Ta vốn tưởng rằng có lẽ trên đời này chỉ có một mình Hứa Tiên khúm núm sợ chết, thì ra Thái Sư đương triều cũng rất sợ chết, cũng bởi vì thân phận là yêu, nên không quan tâm tình nghĩa.

Nhưng chỉ trầm tĩnh nửa phần, ông lại bắt đầu khóc nức nở, giọng khàn khan có chút bi thương: "Ta biết sai rồi, là ta hại chết phu nhân của ta, cũng là ta hại người trong phủ này. . ." Nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi xuống đất, tạo thành dấu vết. Ta cau mày nhìn chằm chằm ông một lúc lâu, vẫn ngồi xuống, thấy ông khóc thê lương như vậy, cũng không che dấu tâm tình với một người ngoài như ta, xem ra cũng là thật hối hận.

"Nghiêm thái sư nén bi thương, đây cũng không phải là trách nhiệm của một mình ông. . ." Ta chỉ phải lên tiếng an ủi: "Nhưng sao Phủ thái sư của ông lại âm khí nặng nề thế này, ông nói ông hại người trong phủ này là sao."

"Tiểu Thanh cô nương có điều không biết." Ông dùng tay áo xoa xoa nước mắt, thở dài thật sâu lần nữa, nói: "Nhìn viện của ta lớn thế này, bây giờ cũng chỉ còn lại một mình ta có thể đi lại. . .bất kể nô bộc hay là nha hoàn trong nội viện này đều đã ngủ say. . .nói là Phủ thái sư, nhưng ngay cả Hoàng thượng cũng bị hồ ly tinh đó mê thần hồn điên đảo, ta nói gì cũng là phí sức. . ."

"Thái Sư, ngài có thể nói rõ chuyện này chút nữa không?" Ta nghe như xảy ra vấn đề gì đó, sao lại dính đến Hoàng thượng.

"Phu nhân ta vốn là Thụ Tinh, nhưng đến lúc sắp chết, mới hoàn toàn nói mọi chuyện cho chúng ta biết. Nàng vốn là Thụ Tinh, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng Lan quý phi trong cung, sau này Lan quý phi được chọn vào cung, nàng rất không hiểu ra sao, nên mới gả cho ta. Những ngày đó Lan quý phi tới phủ nói cho nàng chuyện phi tử mới vào cung - Hồ Mị Nhi rất được cưng chiều, lúc này nàng mới kêu Lan quý phi giả bộ bệnh." Ông tiếp tục nói: "Nhưng Lan quý phi cũng không biết Hồ Mị Nhi đó không phải là người, mà là một yêu quái, một con hồ yêu, từ ngày Lan quý phi nghe lời của nàng, giả bộ bệnh được Hoàng thượng sủng ái, nên bị hồ yêu mang thù trả thù, mới vào nhà ta, hút nguyên khí của người, phu nhân ta phát hiện, mới làm phép bảo vệ Phủ thái sư. . .cho đến khi thiền sư Pháp Hải đấu pháp với phu nhân ta, lúc ấy phu nhân ta trọng thương, thoi thóp một hơi, nói thẳng chân tướng, hồ yêu đó mới nhân cơ hội mà vào, chẳng những làm thiền sư Pháp Hải bị thương, phu nhân ta cũng không còn cứu được nữa. . ." Thái Sư ngồi ở trên ghế, ánh mắt có chút ngẩn ra: "Nếu ta không kêu bọn họ hai bên tổn hại. . .là ta đáng chết. . ."

"Hồ yêu?" Thì ra là ngày đó ta nhìn thấy kẻ hút nguyên khí người là một con hồ yêu. Ta cũng đã nhắc nhở hòa thượng, aiz, cũng phí sức. "Nghiêm thái sư, nén bi thương, vậy sau đó lại xảy ra chuyện gì, bây giờ Nghiêm Lộ Thành ở đâu?"

"Sau đó, thiền sư liều chết cứu ta, nên bị thương, lại trúng độc, hồ yêu đó cũng đã trốn." Ông chậm rãi nói: "Ta vốn tưởng rằng qua lần này hồ yêu sẽ không trở lại nữa. . .nhưng thiền sư Pháp Hải mới vừa đi, bên trong phủ lại xuất hiện người ngủ say không tỉnh lần nữa, ta lại đi mời thiền sư, nào ngờ nhận được tin dữ. . ." Ông lại nắm chặt ngón tay: "Thành Nhi được nữ tử tên là Lan Cốc đó dẫn đi, nàng nói là có thể bảo vệ mạng nó, ta mới đồng ý, dù sao cũng phải để lại con đường lui cho Nghiêm gia ta. . .nếu không ta có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông. . ."

"Hồ yêu đó là phi tử trong cung, người trong cung không biết?"

"Aiz, ta đã nói, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng ai nghe!" Ông cúi đầu: "Hoàng thượng hoàn toàn không nghe, tất cả mọi người cho ta là lão hồ đồ. . .mấy ngày nay Hoàng thượng cũng không muốn gặp ta, trực tiếp hạ chỉ ở nhà nghỉ ngơi."

Nghe Thái Sư nói như vậy, đây cũng là một chuyện lớn. Nhưng từ trước tới nay chưa từng nghe có đoạn chuyện này, cũng không nghĩ ra vấn đề trong đó.

"Vậy, Nghiêm thái sư có biết, Lan Cốc dẫn Lộ Thành đi đâu không?"

"Không biết." Ông lắc đầu: "Lan Cốc cô nương cũng là người tài ba, nếu không có nàng chỉ sợ ngay cả Thành nhi của ta cũng không giữ được."

"Không dối Thái Sư, mấy ngày trước đây, Lan Cốc truyền tin cho ta, nói Lộ Thành gặp nguy hiểm, ta đây mới chạy tới."

"Thành nhi đã xảy ra chuyện?" Nghiêm thái sư sửng sốt đứng lên, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ. . ."

"Thái Sư, trước đừng nóng vội. Bên trong phủ còn có người có thể chạy vặt không?" Ta hỏi.

"Trừ ta, những người đó đều đã ngủ say ở trong phòng." Nghiêm thái sư lắc đầu, nói.

"Chuyện này, vậy thì phải làm phiền Thái Sư đi một chuyến rồi." Thấy ông thắc mắc, ta giải thích: "Thái Sư vẫn phải đến Kim Sơn Tự mời thiền sư Pháp Hải đến hoàng cung một chuyến, chuyện này đã không phải là một chuyện nhỏ, nếu có vấn đề, sợ rằng rất khó bù lại."

"Cô nương nói thiền sư Pháp Hải? Nhưng, không phải thiền sư đã. . ."

"Hắn không chết." Ta lắc đầu: "Chuyện này cũng không thể giải thích rõ trong nhất thời, nếu Thái Sư tin ta, cứ đi một chuyến, ta cũng từng học qua một chút phép." Nói xong trực tiếp làm phép nâng cái ly của Thái Sư lên, lại để xuống.

"Ngươi!" Ông thất kinh, hoảng sợ đứng dậy: "Ngươi, ngươi cũng là yêu quái?"

“Không phải." Ta lắc đầu, nói: "Chỉ từng học mấy tay với đạo sĩ giang hồ. Nếu ta là yêu quái, vì sao giúp ông chứ." Ta thở dài, mặc dù ông ta rất hối hận với phu nhân của ông ta, nhưng hễ là thiên tính của con người, làm thế nào cũng không tiếp nhận nổi chuyện mình không biết. "Nếu ông còn muốn cứu Lộ Thành, thì nhanh đi đi, chúng ta sẽ hội hợp ở hoàng cung."

"Được." Cuối cùng Nghiêm thái sư vẫn gật đầu, rồi đi ra cửa.

Ta ngồi ở trên ghế, có chút nhức đầu, bất kể như thế nào, hiện giờ nên đến hoàng cung thử mới được.

Cấm vệ quân trông chừng sâm nghiêm, nơi này thật nguy nga. Ta ẩn thân, quanh quẩn gần đó, không tìm ra đầu mối gì. Ta xuyên qua tường thành, đi thẳng vào vườn hoa.

"Ha ha! Có nghe nói chưa, có người nói Hồ quý phi của chúng ta là hồ yêu." Chỉ thấy hai cung nữ bưng chậu gỗ vừa đi vừa bàn luận.

"Ai to gan vậy, dám nói lời như thế." Ta nhẹ nhàng đi theo phía sau, nghe các nàng bàn luận.

"Hừ, còn có thể là ai, đường đường là Thái Sư." Nàng đè thấp giọng nói.

"Vậy chẳng lẽ là thật? Bây giờ nàng còn được cưng chiều hơn Lan quý phi, thật ra mà nói nàng là hồ ly tinh, ta cảm thấy cũng giống, nếu không sao mới vừa vào cung mấy ngày đã mê Hoàng thượng thành như vậy. . ." Lời còn chưa dứt, chỉ thấy mấy đường bạch quang thoáng qua, hai cung nữ đó đã mềm nhũn ngã xuống đất, thoạt nhìn như té xỉu. Ta hít sâu một hơi, không có bất kỳ động tác gì, ẩn thân che giấu.

"Thật là to gan, dám nói xấu sau lưng nương nương nhà ta, chết chưa hết tội." Mặc dù giọng người nói chuyện có chút mềm mại, nhưng thủ đoạn thật hơi ác độc. Chỉ thấy nàng ta mặc y phục trong cung màu hồng, màu da trắng nõn, chân mày lộ chút mê hoặc, khóe mắt điểm một nốt ruồi mỹ nhân. Người này, không, nàng ta cũng không phải là người, xem ra cũng là một con hồ ly tinh. Nhưng mệnh hai cung nữ này có chút khổ, lúc nói xấu lại bị bắt gặp.

Ta đang cảm thán, nào ngờ, tay nữ tử áo trắng sáng lên ngọn lửa, một cây đuốc đốt hai người không biết sống hay chết. Vảy xanh trong tay ta chợt lóe, ra tay dập tắt lửa kia.

"Là ai!" Nữ tử áo trắng giận dữ mắng mỏ: "Bất kể ngươi là người phương nào, tốt nhất đừng quản chuyện của ta, đừng tự tìm phiền phức."

"Cho dù như thế nào, ra tay như vậy cũng quá ác độc." Ta cau mày hiện hình, đứng gần thân thể hai tỳ nữ chút, đề phòng nữ nhân này tiếp tục làm ra chuyện thương thiên hại lý.

"Ác độc?" Nàng ta cười lạnh, chân mày xen lẫn không nhịn được: "Ngươi biết cái gì, các nàng là loại chết chưa hết tội! Nếu không giết các nàng, ngày khác các nàng sẽ giết hại nhiều sinh linh hơn, đừng nói với ta cái gì ác độc hay không ác độc." Nàng ta quấn quấn tóc, nhếch miệng lên, đôi mắt đẹp nhìn trên dưới quan sát ta: "Ngươi lại là tiên nhân nào? Có thời gian rảnh rỗi đứng ở đây chõ mõm vào?"

"Chuyện hôm nay ta nhất định quản!" Ta giơ giơ tay áo, chuyển hai người qua dựa vào núi giả: "Ngươi chính là hồ ly tinh làm loạn Phủ thái sư?"

"Ôi chao, chuyện lớn đó, ta chỉ là thị nữ, nào làm được, cô nương cũng đừng oan uổng người tốt." Nàng ta cười quyến rũ, tay áo che nửa bên mặt, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ta: "Có liên quan tới Phủ thái sư? Sợ là không phải tới tìm địch. Ta khuyên ngươi đừng nên phí tâm, đến từ đâu thì trở về đó, chút đạo hạnh này của ngươi, sợ rằng ngay cả xách giày cho nương nương nhà ta cũng không xứng, cũng đừng loạn lo chuyện bao đồng, góp mạng vào thì không đáng." Trong lúc nói, ta lại nhìn chằm chằm cái đuôi hồ ly nàng ta dần dần lộ ra, còn chưa lên tiếng, nữ nhân kia nhào tới như gió, âm đuôi bén nhọn: "Nếu diệt trừ ngươi, nương nương sẽ thưởng cho ta nữa đó. . .đi chết đi!"

Ta đỡ cánh tay nàng ta, dễ dàng nhìn thấy móng tay như gai nhọn dừng ở trước mặt, trêu chọc: "Đã bao lâu ngươi chưa rửa tay, nhiều lông như vậy, thật không vệ sinh, móng tay dài quá cũng không sạch sẽ." Nàng ta chưa đến nửa phần, ta mạnh mẽ đè cánh tay của nàng ta, vươn tay phóng lớn vảy rắn: "Ta cắt giúp ngươi."

Chap 46

Bình luận

Truyện Đề xuất