Edit: V.O
Nghe tiếng tỷ tỷ nức nở, lúc này nàng thật sự đau lòng.
"Ta..." Hứa Tiên ngồi thẳng người, đối mặt với sự chất vấn của ta, hắn hít sâu một hơi, cuối cùng bình tĩnh lại: "Tiểu Thanh nói phải, nương tử đối với ta tốt như vậy, ta...thật là có lỗi với nàng."
"Ngươi biết rõ thì tốt. Có người tốt bụng như tỷ tỷ ta gả cho ngươi, cũng coi như là phúc của Hứa Tiên ngươi, nếu để cho ta biết ngươi đối với tỷ ấy không tốt nữa, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi." Ta nhíu mày, không muốn nhìn dáng vẻ uất ức của hắn. Ban đầu cũng không biết rốt cuộc tỷ tỷ có thẩm mỹ gì, chọn một thư sinhyếu đuối như vậy. Bây giờ ta mới nhớ cổ nhân có câu nói thật hay: "Trăm thứ vô dụng chính là thư sinh", thật là đúng!
Ta xoay người vòng cánh tay tỷ tỷ. Tự nhận từ khi quen biết tới nay, ta chưa bao giờ thấy nàng khóc đáng thương như vậy. Nghĩ lại, chuyện này, đúng là không phải chuyện gì tốt. Làm người bị thương cũng sẽ làm mình bị thương, dây dưa rối rắm cũng không hiểu, giống như một hồ nước sâu, chỉ cần đi xuống, sẽ không được phép lên, chỉ có thể giãy giụa bằng mọi cách ở bên trong, cho đến khi không còn sức lực, cho đến khi sinh mạng kết thúc.
"Tỷ tỷ, bỏ đi, Hứa tướng công cũng không phải có lòng, hắn cũng không biết con rắn kia sẽ gan lớn chui vào trong nhà, hơn nữa mới vừa tỉnh táo, đầu óc còn hỗn loạn, cho nên mới không biết ăn nói như vậy, tỷ đừng so đo nữa." Ta cố ý nói lớn, để cho Hứa Tiên nghe rõ. "Lại nói, còn không biết xử lý con rắn lớn ngoài sân kia như thế nào, cũng may muội học được một chiêu thức từ một thuật sĩ, nếu không thật đúng là không chế phục được nó..."
Tỷ tỷ cảm kích nắm tay ta, ta đáp lại nàng bằng một nụ cười, rồi quay đầu đi: "Ngươi ở trên giường suy nghĩ gì vậy, còn không nhanh kêu người xử lý thân rắn đó, ngày nóng như vậy, để mấy ngày thì không sao, nhưng tiếp tục nữa chỉ sợ sẽ rữa nát! Chẳng lẽ ngươi còn muốn để cho nữ tử mảnh mai như tỷ tỷ ta đi xử lý?"Ta bất mãn nhìn hắn, thấy gương mặt hắn hiểu ra. Lúc này mới yên lòng lại, xem ra lần này là yên bình che giấu được.
"Ta đây đi ngay. . .nương tử ở trong phòng nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đa tạ nương tử hết lòng chiếu cố." Hứa Tiên xoay người nhanh nhẹn xuống giường, hơi áy náy đi đến bên cạnh tỷ tỷ nói.
"Không sao, tướng công biết chân tướng là được." Tỷ tỷ gật đầu, đáp lại bằng nụ cười, thấy Hứa Tiên ra khỏi cửa phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với ta, ta biết là nàng đang đa tạ ta, ta nhún vai: "Chút chuyện nhỏ."
"Thanh Nhi, tỷ còn có chuyện muốn nói với muội." Nàng cảnh giác đóng kỹ cửa phòng, lúc này mới kéo tay ta ngồi ở mép giường, nghiêm túc nói: "Rượu hùng hoàng ở tiết Đoan Ngọ khiến tỷ hiện nguyên hình, tỷ cảm thấy là có vấn đề."
Nghe thấy lời này, đột nhiên ta cũng thất kinh: "Ý tỷ là. . .đã có người biết thân phận chân thật của tỷ?" Ta không khỏi nhíu mày, cân nhắc: "Người kia là ai, tỷ tỷ có nghĩ ra không?"
"Tỷ vẫn chưa có đầu mối." Nàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Nhưng, muội nghĩ xem, với ngàn năm tu hành của tỷ, nhất quyết không thể nào bởi vì một ly rượu hùng hoàng mà mất khống chế, hiện ra nguyên hình, trừ phi có người động tay chân ở bên trong." Tỷ tỷ nắm chặt vạt áo, nhíu mày: "Cũng không biết rốt cuộc tướng công đã làm gì. Nếu để cho tỷ tìm được bóng dáng người nọ, tất nhiên tỷ sẽ không bỏ qua cho hắn!"
"Tỷ tỷ trước đừng làm gì. Chuyện này để muội xử lý." Ta cân nhắc một lúc lâu, nói: "Bây giờ Hứa Tiên nghi ngờ tỷ, chỉ cần tỷ để cho hắn phát hiện lần nữa, vậy lời nói dối này sẽ tự sụp đổ."
"Ý muội là, phải nhờ muội tra thử chuyện này. Chuyện lần trước cũng tỷ quá mức nóng lòng, để cho muội bị uất ức. . ." Tỷ tỷ áy náy, nhìn chằm chằm ta, nói.
"Chuyện trước kia cho qua đi, đều là tỷ muội, nói điều này cũng quá xa lạ." Ta lắc đầu: "Tỷ tỷ yên tâm ở nhà tu dưỡng, hãy mau chóng điều chỉnh chính mình, bây giờ muội sẽ đi thăm dò tin tức, chắc chắn người đối nghịch với tỷ cũng đang ở gần đây."
"Vậy chính muội cũng phải cẩn thận một chút, nếu biết đối phó tỷ thế nào, chắc chắn cũng có chút lợi hại."
"Tỷ tỷ yên tâm đi." Ta gật đầu.
. . .
Ra cửa, chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, cũng không biết Khải Thần đã chạy đi đâu. Lúc ấy để một mình hắn đi, bây giờ nghĩ lại, vẫn rất không được rồi, hắn chưa từng tới nhân gian, chắc chắn sẽ gây họa.
"Cô nương, cô nương...." Ta quay đầu lại, là ai đang gọi ta.
"Cô nương là muội muội của Hứa gia nương tử?" Người gọi ta là một lão đầu quần áo lam lũ, chỉ thấy vóc người hắn khô gầy, tóc trắng xoá xõa xốc xếch, tay trái cầm một chén bể, tay phải chống một cây gậy, nghiễm nhiên dáng vẻ của khất cái. Ta nhíu mày. "Ta chính là muội muội của Hứa gia nương tử, Tiểu Thanh, sao ông lại biết ta?"
"Vậy là đúng rồi." Sắc mặt lão đầu mừng rỡ, cúi đầu lục lọi một tờ giấy ở trong ngực áo rách nát ra, vươn tay run rẩy đưa cho ta: "Cô nương, cái này là một nữ tử áo trắng đưa cho cô."
"Nữ tử áo trắng?" Ta suy tư, nhận lấy, dieendaanleequuydoon – V.O, là ai để lại tờ giấy cho ta? Nữ tử áo trắng trừ tỷ tỷ còn có thể là ai. Ta mở tờ giấy ra.
Nghiêm Lộ Thành gặp nạn, mau tới Phủ thái sư.
Nghiêm Lộ Thành. Trong nháy mắt ta biết nữ tử đó là ai, trừ thiên nữ Lan Cốc đó sợ rằng không còn ai khác." Nữ tử đưa tờ giấy cho ngươi hiện đang ở đâu?" Ta hỏi.
"Ba ngày trước nàng đưa ta tờ giấy này, cho ta một thỏi bạc, nói ta đưa cho một nữ tử mặc áo xanh của Hứa gia, còn có thể lấy được thêm một thỏi bạc nữa. Nói xong những chuyện này nàng đã đi. Ta ở đây chừng ba ngày, cho tới hôm nay nhìn thấy ngươi. Bây giờ tin đã đưa, ngươi cũng đưa tiền cho ta đi." Lão nhân kia run rẩy co rụt nhìn ta, dường như sợ ta đổi ý.
"Được, thật đa tạ." Ta thở dài, lấy một thỏi bạc từ trên người cho hắn. Thấy hắn đi xa, ta nắm chặt tờ giấy. Có Lan Cốc ở, Lộ Thành lại xảy ra chuyện gì chứ, chẳng lẽ chuyện đã nghiêm trọng đến Lan Cốc cũng không xử lý được sao. Nghĩ lại, hòa thượng trúng độc cũng là sau khi từ Phủ thái sư trở về, lần này sợ rằng Phủ thái sư thật có vấn đề.
Ta ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Bảo An Đường, mấp máy môi. Hay là trước đừng nói với tỷ tỷ, hiện giờ chuyện của chính nàng cũng đã đủ nhức đầu, chờ ta xử lý xong chuyện ở Kinh Thành, sẽ trở lại giúp tỷ tỷ. Nhưng sợ rằng vẫn còn cần có người nhìn nơi này mới được, hiện giờ chính là lúc tình cảm Hứa Tiên và tỷ tỷ yếu ớt, nếu xảy ra vấn đề gì nữa, chỉ sợ chuyện trả ơn sẽ kết thúc. Ta suy nghĩ một chút, vẫn lấy ngọc bài ấm áp Bạch Địch cho ra, rót pháp lực vào trong đó.
Chỉ qua một nén nhang, đã thấy được bóng dáng nho nhỏ kia xuất hiện ở trước mặt.
"Tiểu Thanh, nếu ngươi không thể đưa ra lý do làm nhiễu mộng đẹp của ta, ta sẽ lấy ngọc bài này lại!" Nó ngáp một cái, vặn eo bẻ cổ chậm rãi nói: "Cho ngươi ngọc bài cũng không phải là để cho ngươi dùng hàng ngày. Nếu dùng như thế, ta sẽ lấy lại."
"Đừng làm rộn, Bạch Địch, ta có việc nhờ ngươi giúp đỡ." Ta nghiêm túc cất ngọc bài, khẽ thở dài: "Hình như mấy ngày nay tỷ tỷ ta bị người theo dõi, sợ rằng lai lịch người này phức tạp, đạo hạnh cũng không thấp. Nhưng mấy ngày nay có chuyện khác cần phải đến Kinh Thành, không có cách nào ở đây canh chừng, mấy ngày nay làm phiền ngươi để ý chung quanh đây giúp ta có người nào không đúng không."
"Nàng còn bị người theo dõi?" Bạch Địch hơi ngạc nhiên gật đầu, lại có chút nhàn nhã mở tay ra, vươn về phía ta: "Dĩ nhiên ta có thể giúp chuyện này, vậy, ngươi trả ta cái gì làm thù lao?"
"Ngươi muốn cái gì?" Ta bất đắc dĩ nói, thật đúng là đừng mong mò được nửa phần chỗ tốt từ tiểu hồ ly này, cũng không biết rốt cuộc tên tiểu tử này học từ ai.
Chỉ thấy mắt nó vòng vo mấy vòng, gian xảo nói: "Bây giờ ta cũng không muốn gì." Lại nói: "Nhưng e là sau này ta sẽ cần ngươi giúp tìm một người. Khi đó ngươi phải cùng ta tìm nàng."
"Một lời đã định." Ta gật đầu. "Nếu phát hiện động tĩnh của người nọ, nhớ không thể ra tay, trước khi hiểu rõ lai lịch đối phương, đừng nên bứt dây động rừng."
"Ta làm việc, ngươi cứ yên tâm đi." Bạch Địch vỗ bộ ngực nhỏ, gương mặt kiêu ngạo.
"Còn nữa, nếu Khải Thần trở lại, hãy nói chuyện này cho hắn biết, kêu hắn ở đây chờ ta trở về."
"Ôi, biết rồi." Nó có chút không nhịn được gãi gãi đầu: "Lao thao nói không dứt, y hệt nương ta. . ." Nó trợn mắt nhìn ta: "Biết rồi, lảm nhảm nữa, ta sẽ đi đó."
"Được, vậy đa tạ ngươi."
. . .
Kinh Thành trời đầy mây. Không trung đầy tầng mâyđen nhánh, trời đất cũng hơi tối, đối diện cửa chính Phủ thái sư. Lại phát hiện nơi này lưu động khí lưu kỳ lạ, mặc dù rất khó phát hiện ra được, ta lại cảm thấy có chút vặn vẹo, quả nhiên nơi này cổ quái, hình như quỷ dị hơn lần trước rất nhiều.
Bên trong phủ vắng ngắt đến một tiếng động cũng không có, đường đường đại trạch Kinh Thành, ngay cả người giữ cửa cũng không có, mà bên trong càng như nhà trống! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ lần trước hòa thượng không thu phục Nghiêm phu nhân và đầu sỏ gây họa đó? Ta hít một hơi thật sâu, cảnh giác bước đến gần đại đường, vươn tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong nhà cũng mờ tối, không hề có chút nhân khí nào, nhưng trên bàn có để một ly trà nóng, còn bốc hơi nóng, hẳn là mới vừa rồi còn có người ngồi uống trà ở chỗ này mới đúng. Không có ai đến giải thích chuyện nơi đây cho ta một chút, rốt cuộc bọn Lan Cốc đã đi đâu.
"Ngươi là ai?" Đúng lúc ta đứng tại chỗ nhìn chén trà thì đột nhiên có người ở sau lưng lên tiếng. Ta thất kinh, người này đứng ở nơi đó từ lúc nào, quay đầu lại.
Ánh sáng mờ tối, không thấy rõ mặt của hắn, chỉ thấy vóc người người này hơi mập, tóc rối loạn, mặc cẩm phục. Ta cảm thấy đã từng gặp người này ở đâu đó, chợt ta nhận ra được: "Ngài là Nghiêm thái sư?"
"Ngươi là người phương nào?" Người nọ ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn chằm chằm ta: "Vì sao tới Phủ thái sư của ta?"
"Tại hạ Tiểu Thanh, là bạn của Nghiêm Lộ Thành, đoạn thời gian trước từng gặp Thái Sư một lần, lần trước chính là đi cùng Pháp Hải Kim Sơn Tự." Ta làm lễ, nói.
"Tiểu Thanh cô nương?" Nghiêm thái sư vừa dứt lời, thở dài: "Cô chính là Thanh cô nương không từ mà biệt lần trước, ta từng nghe con ta nhắc đến cô. Nhưng chuyện bắt yêu lần trước, nói ra cũng là ta không tốt, nên mới làm hại. . .tính mạng thiền sư." Nói xong ông lại lắc đầu không kiềm chế được. Ta căng thẳng trong lòng, quả nhiên độc của hòa thượng có liên quan đến nơi này. "Nếu là người quen, thì ngồi xuống nói đi." Lúc này ông mới lấy hơi, ngồi xuống ghế, vung tay áo.
Ta cũng không khách sáo, ngồi xuống ghế bên cạnh: "Thái Sư, rốt cuộc trong phủ này đã xảy ra chuyện gì, vì sao ông lại có bộ dạng này? Bây giờ Nghiêm Lộ Thành ở đâu?"