Buổi sáng ngày hôm sau Tiết Trạm đến bệnh viện.
Lúc này Triệu Ngu đã được chuyển vào phòng bệnh bình thường, đốm đỏ trên làn da cũng đã dần tan đi, không cần thở Oxy nữa, chỉ là trêи tay còn phải truyền dịch, tuy cổ họng có chút khó chịu, nhưng cô đã có thể nói chuyện.
Ý đồ anh đến đây rất đơn giản, dò xem ý kiến người bị hại nên xử trí hung thủ ra sao, Triệu Ngu còn chưa nói gì, Tiết Tử Ngang đã có thái độ oán giận, sắc mặt âm trầm, tỏ vẻ tuyệt không dễ dàng buông tha cho hung thủ.
“Tôi không có ý kiến, tất cả đều nghe theo phó chủ tịch Tiết.” Ngoại trừ việc lộ ra một tia kinh ngạc khi biết Vu Phỉ có động tay chân trong đó, còn lại trêи mặt Triệu Ngu không có một biểu tình gì khác.
Giọng nói của cô rất khó chịu, vừa nghe liền biết không thoải mái, Tiết Tử Ngang nhanh chóng lấy ly nước trên bàn, ôn nhu nói: “Uống nước trước đi.”
Triệu Ngu không uống, thậm chí cũng không liếc nhìn Tiết Tử Ngang một cái mà chỉ nhàn nhạt nói: “Tiết tổng cũng nên về đi.”
Động tác của Tiết Tử Ngang dừng lại, bàn tay cầm ly nước nắm chặt giữa không trung.
Suốt mấy ngày này, đây là lời đầu tiên cô nói với anh.
Từ nửa đêm ngày hôm qua sau khi rời khỏi phòng quan sát, dù cho cô tỉnh lại cũng vẫn luôn nhắm mắt và biểu lộ không để ý đến anh.
Anh biết thân thể cô suy yếu, cần phải nghỉ ngơi nên anh tạm thời chưa nói lời giải thích cùng xin lỗi mà chỉ im lặng ngồi ở mép giường.
Tưởng rằng một đêm trôi qua, thái độ của cô ít nhiều cũng sẽ chuyển biến một chút, thật không nghĩ tới, lại là một câu “Tiết tổng” lạnh nhạt mà xa cách.
Cô thật sự, muốn chia tay với anh sao?
Cưỡng chế sự chua xót cùng sợ hãi không ngừng quay cuồng trong lồng ngực, Tiết Tử Ngang để ly nước xuống, lộ ra nụ cười cực kỳ ôn nhu đối với cô, nỗ lực làm cho giọng điệu mình bình tĩnh hết mức: “Triệu Ngu, chuyện ngày hôm đó, anh có thể giải…”
“Từ Miểu là ai?”
Câu hỏi mà cô bất thình lình đặt ra, ngay lập tức phá vỡ sự bình tĩnh mà anh vất vả mới ngụy trang được. Tiết Tử Ngang nắm chặt ly nước, không dám tin tưởng mà nhìn cô: “Em nói… Cái gì?”
Bước chân của Tiết Trạm chuẩn bị rời đi cũng vì câu hỏi này mà dừng lại, anh kinh ngạc xoay người nhìn Triệu Ngu.
Triệu Ngu cười cười: “Buổi tối ngày hôm đó, anh gọi tôi… Bằng cái tên này.”
Tiết Tử Ngang ngạc nhiên, lại không có biện pháp phản bác.
Anh căn bản cũng không nhớ rõ mình đã nói cái gì lúc không ngừng làm tình với cô sau khi uống say, nếu… Thật sự gọi tên Từ Miểu, anh cũng không có cách nào phủ nhận, bởi vì lúc trước, anh xác thật không quên được cô ấy.
Không, hẳn là do anh cho rằng không quên được Từ Miểu, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, anh đã tìm được đáp án.
Nhưng mà không đợi anh mở miệng, Triệu Ngu đã mặt không biểu tình gì nói: “Buổi tối ngày hôm đó, tôi có xem qua di động của anh. Tôi biết, tôi không nên xem trộm sự riêng tư của anh, nhưng tôi rất tò mò, cái người mà lúc anh uống say đều gọi tên, cái người mà anh nhớ đến khi anh lên giường với tôi là ai, tôi còn tưởng rằng, là cô bạn gái anh mới quen…”
Nói đến đây, bỗng nhiên cô tự giễu mà cười cười: “Tôi thật ngu ngốc, còn tưởng rằng, tôi đúng thật là bạn gái của anh, thậm chí còn tự cho mình là đúng, có tư cách đi đối phó với người con gái đã đoạt bạn trai của tôi, kết quả là… Anh đoán xem, tôi nhìn thấy gì?”
Nước mắt không một tiếng động mà lướt qua má cô. Triệu Ngu vừa cười vừa duỗi tay lau đi, vẻ tự giễu trêи khuôn mặt càng đậm: “Thì ra, cô ấy mới là người bạn gái anh thật sự yêu từ trước, trong điện thoại bạn bè của anh đều nói, anh cùng cô ấy là trời sinh một đôi, hai người không nên chia tay, hai người… Hẳn là nên quay lại với nhau mới tốt, thế cho nên ngày hôm đó cô ấy hủy bỏ hôn lễ, anh bỏ tôi một mình ở nhà họ Tiết…”
“Không phải như vậy đâu Triệu Ngu, ngày hôm đó anh…”
“Từ lúc bắt đầu, tôi chính là thế thân của Từ Miểu, có đúng hay không?”