Chap 37

Nhưng từ lời nói của Trần Triết thì cuối cùng Mộc Trạch Tây cũng không thể tránh khỏi kết cục như phần cuối của cuốn sách đã nói, bởi vì hãm hại Lâm Thi Vũ nhiều lần nên thanh danh của Mộc Trạch Tây không tốt lắm. Sau khi tốt nghiệp trung học thì không còn tin tức, ngay cả gia đình cô ấy cũng không có tung tích.

 

La Nam Nam càng nghĩ thì lông mày càng nhíu chặt hơn. Thế giới trong cuốn sách này cũng có pháp chế, ở thành phố Z trừ Nghiêm gia thì không còn nhà nào có thể có năng lực khiến cho gia đình Mộc Trạch Tây biến mất không dấu vết mà không bị người khác phát hiện.

 

La Nam Nam cũng biết kiểu nam chính trong kịch bản Mary Sue, động vào người phụ nữ của tôi nếu nhẹ thì gia đình nữ phụ phá sản, nặng thì cả nhà phải ngồi tù.

 

Nhưng mấy năm trước, mối quan hệ giữa Mộc Trạch Tây và Lâm Thi Vũ vẫn ở mức "có thể" sau khi Mộc Trạch Tây "phá game không đóng vai nữ phụ độc ác".

 

Mặc dù đã làm theo cốt truyện nhưng gia đình Mộc Trạch Tây vẫn không thể tránh khỏi việc biến mất; sau khi La Nam Nam tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả thì cô vẫn ôm hy vọng, cô tin Mộc Trạch Tây biết kết cục nên lựa chọn kết cục, cả gia đình trốn đi và sống một cuộc sống tốt đẹp.

 

Nhưng hôm nay Mộc Trạch Tây lại xuất hiện khắp nơi, bá đạo trở về với đứa con của nam chính trong tay? Lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu*, ép Nghiêm Kỷ cưới cô ấy? Để Nghiêm gia tôn cô ấy lên làm thiếu phu nhân?

 

*Xuất phát từ câu chuyện thời Tam Quốc.

 

Thôi đi, La Nam Nam còn không quen biết Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ nhìn cô vài lần cô còn phải kiểm tra xem mình có thở quá mạnh làm phiền anh hay không.

 

La Nam Nam gõ đầu. Bỗng nhiên, giống như một bộ phim về trí tuệ nào đó, thân thể là học sinh tiểu học nhưng trí não lại vượt xa người thường, có một thứ xuyên qua trong đầu cô kèm theo một dòng điện, La Nam Nam xâu chuỗi tất cả các manh mối!

 

Ánh nắng ban mai ấm áp và tươi sáng len lỏi vào phòng qua những ô cửa sổ. Những tia sáng hắt lên hai người đang ôm nhau ngủ, dịu dàng và lãng mạn.

 

Hôm nay Nghiêm Kỷ còn một cuộc hội nghị với Lâm Thi Vũ nên anh phải chuẩn bị rời đi.

Anh nhẹ buông bàn tay đang ôm vòng eo mềm mại của Mộc Trạch Tây ra, đứng dậy rót nước đút cho cô, hôn lên trán cô, anh nói nhỏ: "Tối qua em mệt rồi. Lát nữa anh sẽ bảo mẹ trông quỷ nhỏ để em ngủ nhiều hơn."

 

Tối qua lăn lộn đến đêm khuya thì Nghiêm Kỷ mới hài lòng buông tha cô. Mộc Trạch Tây uống nước, hàng mi dài không ngừng rung động, cô không thể mở mắt trong sự sững sờ. Trên người vẫn đau nhức không thôi. Cô cố gắng giãy giụa vài lần rồi bỏ cuộc, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

 

Nghiêm Kỷ cười khẽ, cắn một cái lên đôi môi hồng nhuận rồi mới xoay người đi tắm.

 

Mộc Trạch Tây nằm trên giường ngủ mềm mại, cô mơ màng sắp ngủ. Bỗng nhiên một hồi chuông vang lên, có người gọi tới điện thoại của Lí Vi.

 

Cô đột nhiên mở mắt ra đứng dậy lục lọi, đi tìm điện thoại trên bệ cửa sổ lớn.

 

Mộc Trạch Tây nhấc điện thoại lên, hình nền cuộc gọi đến vẫn là bức ảnh Nghiêm Kỷ trong bộ đồng phục thể thao màu trắng và xanh lá cây ở trường trung học. Đó là cuộc gọi từ một số điện thoại không có ghi chú, Mộc Trạch Tây trả lời điện thoại với giọng nói hơi khàn. "A lô, xin chào. Chủ nhân của chiếc điện thoại này có ý thức không tốt..."

 

"Mộc Trạch Tây! Tớ tốn bao nhiêu công sức mới tìm được cậu!"

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, Mộc Trạch Tây hơi sửng sốt rồi sau đó bật khóc, "Ôi ~ Nam Nam..."

 

Sau đó Mộc Trạch Tây lo sợ không yên nhận ra điều gì đó, cô không nói nữa, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước trong phòng tắm vẫn đang vang lên.

 

Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm điện thoại ngồi xổm sau ghế sô pha, vì sợ bị phát hiện nên hạ thấp giọng khóc lóc kể lể: "Nam Nam, mấy năm nay cậu đã đi đâu?"

 

"Bọn tớ ở thành phố Z, tớ vừa xuống máy bay. Cậu muốn nói với tớ rằng nam chính đã tan vỡ có phải không? Tối qua tớ đã khai thông hai mạch, bản gốc của cuốn《 Thiếu gia chỉ kết bạn cưng chiều đầu quả tim 》này căn bản không phải là tiểu thuyết ngọt ngào, thậm chí còn không được tính là tiểu thuyết yêu đương thời học sinh.

 

"Điểm sáng của truyện là tuyến sự nghiệp của nam chính và nữ chính; còn điểm tối chính là cậu, khúc mắc giữa nam chính và nữ phụ. Nam chính không tan vỡ, đứa bé này vẫn luôn xấu có phải không?"

Chap 37

Bình luận

Truyện Đề xuất