Chap 33

"Nghe nói Mộc Trạch Tây và Nghiêm Kỷ là thanh mai trúc mã? Tại sao trúc mã lại lạnh nhạt với thanh mai như vậy?" Một bạn học khác hỏi.

 

"Thanh mai trúc mã nào, đó là do gia đình Mộc Trạch Tây nói đông nói tây về tình cảm của bọn họ để kết thân với gia đình Nghiêm Kỷ, khi còn nhỏ chỉ gặp nhau vài lần." Lí Vi đang xem diễn bên cạnh nói.

 

La Nam Nam ngẩng đầu nhìn, cô vẫn không quên ngó qua bài thi, lỗ tai không ngừng vểnh lên nghe tin đồn về nam chính nữ phụ. Trần Triết ở bàn trên La Nam Nam vừa quay đầu đã nhìn thấy đôi mắt của học sinh siêu giỏi quay cuồng ngược xuôi như co giật, anh còn tưởng cô đang học say sưa…

 

"A!!!"

 

"Ma gọi là gì!" Bạn học nằm xuống bàn nghỉ giải lao buổi sáng.

 

Sau khi kết thúc hai tiết học buổi chiều, tiết học cuối cùng được nghỉ để kiểm tra sức khoẻ cho lớp học bơi sắp tới.

 

Lâm Thi Vũ cởi áo ra, đột nhiên có một tiếng "Răng rắc". Lâm Thi Vũ vội vàng quay đầu nhìn nhưng không thấy bóng người, chỉ thấy chỗ rèm cửa mở ra vẫn còn đang lay động.

Mộc Trạch Tây nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, trong tay nắm chặt điện thoại, hơi thở gấp gáp, tâm trạng thất thường.

 

Mà Nghiêm Kỷ lại đúng lúc đi ra sau khi kiểm tra sức khoẻ xong, nhìn thấy vẻ mặt cô chột dạ, anh quay đầu nhìn phòng kiểm tra sức khoẻ nữ rồi lại nhìn bóng lưng Mộc Trạch Tây đang bỏ chạy, ánh mắt u ám.

 

Sau giờ học, Mộc Trạch Tây vội thu dọn đồ đạc rồi đi theo Nghiêm Kỷ, cô chỉ mong có thể đi cùng anh một đoạn.

 

"Nghiêm Kỷ!" Mộc Trạch Tây cố gắng đuổi kịp bước chân Nghiêm Kỷ. Trên đường đi, Mộc Trạch Tây lấy hết can đảm để trò chuyện rất nhiều với Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ không thể không để ý nên đáp lại vài câu "Ừ."

 

Khi thì Mộc Trạch Tây nói năng luống cuống, lan man rời rạc không lựa lời cho tới các câu hỏi hàm số. Nghiêm Kỷ dừng lại. Khuôn mặt mỉm cười cúi đầu nhìn cô. Đuôi lông mày nhếch lên nhưng ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh không rõ ý tứ, ý cười treo trên mặt như thường lệ, "Bạn Mộc cảm thấy bây giờ chúng ta nên lập tức lấy vở ra giải đề cho cậu giữa dòng người chen chúc?"

 

Mộc Trạch Tây lập tức đỏ mặt, trên mặt tràn đầy vẻ bất an và bất lực. Gương mặt trơn bóng không biết nên cười hay xin lỗi, nhất thời vô cùng vặn vẹo.

 

Hầu hết học sinh trường trung học Hoa Thịnh đều xuất thân từ các gia đình quyền thế trí thức, vừa đến giờ tan học là đã có rất nhiều siêu xe chờ sẵn từ lâu. Người đến và đi trong một lúc.

 

Mộc Trạch Tây lo lắng cầm điện thoại chờ tài xế đến đón mình. Có một vài học sinh trong lớp đi ngang qua, tiếng bàn luận lại lọt vào tai cô.

 

"Không phải gia đình Mộc Trạch Tây chỉ là gia đình bình thường thôi hay sao, tại sao cậu ta cũng có xe chuyên đưa đón?"

 

Một giọng nói khác chế nhạo: "Phồng má giả làm người mập thôi. Còn không bằng Lâm Thi Vũ người ta, con gái riêng của nhà giàu mới nổi không có xe đưa đón nên phải học nội trú."

 

Mộc Trạch Tây đã sớm học được cách bị điếc có chọn lọc trước những lời nghị luận này nên cô không nghe. Đột nhiên không biết ai đã va phải Mộc Trạch Tây khiến chiếc điện thoại trong tay cô rơi xuống đất.

 

Đúng lúc bị Nghiêm Kỷ bất ngờ xuất hiện nhặt lên, trông như thể anh chỉ vô tình kiểm tra xem điện thoại có bị hỏng hay không. Nhưng chỉ trong vài nút ấn, một mã số đã được cài đặt trong điện thoại Mộc Trạch Tây thông qua Bluetooth.

 

Nghiêm Kỷ đưa cho Mộc Trạch Tây, "Hãy cẩn thận. Tạm biệt."

 

Trái tim nữ sinh nhỏ cứ vậy mà lúc nóng lúc lạnh, một chút lo âu, một chút vui vẻ đến thấp thỏm không yên khi bị người mình yêu trêu chọc. Mộc Trạch Tây xấu hổ nói: "Cảm ơn..." 

 

Nhưng không đợi cô nói xong, Nghiêm Kỷ đã xoay người bỏ đi.

 

Mộc Trạch Tây ngây người đứng tại chỗ, lúng túng nhìn nhìn bóng dáng rời đi của một chàng thiếu niên rất cao và nổi bật dù ở trong đám đông…

 

Nghiêm Kỷ ngồi ghế sau tùy tiện ném bộ đồng phục học sinh đang mặc trên người, cơ thể thẳng tắp duỗi thẳng đôi chân dài, cả người rã rời tê liệt. Anh nhìn Lâm Thi Vũ đang đuổi theo Mộc Trạch Tây qua cửa sổ xe. Anh híp mắt nhìn hai nữ sinh đang tranh cãi gì đó, vẻ mặt hờ hững lạnh lùng: "Ồn ào muốn chết."

 

Mộc Trạch Tây không ngừng chạy đến phòng tập múa, gần đây có một buổi biểu diễn lớn nên việc luyện tập cũng nhiều hơn. Sau khi tập xong, giáo viên nói cô béo và cô phải giảm cân. Mộc Trạch Tây sợ bị đuổi khỏi danh sách biểu diễn nên chỉ có thể liên tục đồng ý, nhất định sẽ giảm cân thật tốt.

 

Lúc cô về đến nhà là 10:30. Khi xuống xe, tài xế Lại bỗng nhiên nói với Mộc Trạch Tây rằng gần đây giá dầu tăng cao, không đủ tài xế nên phí đón ban đầu là 3000 tệ sẽ tăng thêm 500 tệ.

 

Mộc Trạch Tây sững sờ, số tiền không nhiều nhưng cũng đủ khiến trong nhà nghèo rớt mồng tơi. "Cháu cảm ơn tài xế Lại, về nhà cháu sẽ trao đổi với mẹ."

Chap 33

Bình luận

Truyện Đề xuất