Khó quá…
Sáng sớm hôm sau.
Vì cô chưa nói với mẹ về việc tăng tiền xe nên tài xế Lại không nhận được 500 tệ, ông nhắn tin bảo Mộc Trạch Tây rằng ông sẽ không đưa đón.
Không có người đưa đón, Mộc Trạch Tây chỉ đành dậy sớm vào buổi sáng, mặc một bộ quần áo ngắn tay và chuẩn bị chạy như điên đến ga tàu điện ngầm để ngồi xe điện ngầm đến trường học. Cô cảm thấy trong bụng hơi khó chịu, cơ thể mệt mỏi.
Cô vừa định ra ngoài thì Vạn Dung đã gọi cô lại: “Đầu tóc con làm sao thế này?! Không phải mẹ đã bảo con phải luôn giữ bộ dạng sạch sẽ hả? Con thay quần áo đi.”
Mộc Trạch Tây vuốt tóc, cũng đâu rối lắm, chỉ là chưa được chải gọn gàng.
Vạn Dung giữ chặt cô, bà vẫn cho cô mặc cái váy liền áo cổ bẻ màu trắng, nhưng lần này là vạt áo chữ A, váy hơi ngắn, Vạn Dung bảo Mộc Trạch Tây đeo tất trắng dài đến giữa cẳng chân, đi giày trắng.
Vạn Dung quản lý Mộc Trạch Tây rất nghiêm khắc. Về hình thức bên ngoài, trừ việc luôn gọn gàng sạch sẽ thì còn phải xinh đẹp, chỉ nhìn thoáng qua là đã thấy xinh đẹp hút mắt.
“Hôm qua con tiêu hết bao nhiêu?” Vạn Dung vừa nói vừa buộc một nửa tóc cho Mộc Trạch Tây rồi cố định bằng băng đô thanh mảnh hình con bướm.
“Dạ hết 2 tệ. Con mua nước.”
“Mẹ sẽ cho con thêm hai tệ, học sinh bọn con không cần tiêu nhiều. Mang quá nhiều tiền trên người rất nguy hiểm, cũng dễ học thói xấu.”
Tất cả những thứ Mộc Trạch Tây dùng đều do Vạn Dung quản lý. Vì để con gái không bị coi thường nên những thứ bà cho Mộc Trạch Tây dùng đều thoải mái đắt tiền, chưa bao giờ để con phải thiếu thốn.
Chỉ có tiền tiêu vặt là luôn bị kiểm soát, mỗi ngày 30 tệ, tiêu nhiều hay ít thì bù vào.
Chờ bà chỉnh sửa cho Mộc Trạch Tây xong thì đã muộn. Mộc Trạch Tây chỉ đành bắt taxi đến trường, tiêu hết 30 tệ tiền tiêu vặt mỗi ngày.
Khi cô vừa đến lớp, ngoại trừ học sinh giỏi La Nam Nam thì cô còn nhìn thấy Lâm Thi Vũ, hai người nhìn nhau. Hôm qua sau khi tan học, Lâm Thi Vũ đã túm chặt Mộc Trạch Tây và chất vấn cô về việc “Chụp lén”, Mộc Trạch Tây kiên quyết không thừa nhận, khó chịu cãi nhau.
Mộc Trạch Tây đặt cặp sách lên bàn học, bắt đầu đọc thầm vào buổi sáng.
La Nam Nam sờ quầng thâm dưới mắt sắp rớt xuống cằm, lại không thể không hỏi thăm cả nhà hệ thống một lần nữa. Lại cảm thán nữ chính chuyển trường vì để theo kịp tiến độ nên vẫn luôn miệt mài chiến đấu hăng hái học tập đến sáng sớm mà khuôn mặt nhỏ vẫn bóng loáng như cũ.
Càng không cần nói đến nữ phụ Mộc Trạch Tây, người về sau sẽ dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, toàn thân cô ấy phát ra ánh sáng trắng lóng lánh xinh đẹp. Giống như chiếc bánh chất lượng đắt tiền được bán trong cửa hàng tráng miệng ở lối ra tàu điện ngầm gần trường, món tráng miệng cao cấp màu trắng sữa hình con thỏ mềm mại tinh xảo và ngon miệng.
Nghiêm Kỷ từ từ bước đến chỗ giáo viên, tinh thần chàng thiếu niên rạng rỡ với hơi thở vui tươi.
Mộc Trạch Tây hít một hơi thật sâu, mỉm cười chào hỏi anh từ xa: “Nghiêm Kỷ. Chào buổi sáng!.”
Nghiêm Kỷ gật đầu, “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng. Nghiêm Kỷ.” Lâm Thi Vũ cong mắt chào hỏi.
“Chào buổi sáng.” Nghiêm Kỷ cười trả lời.
Không hổ là xích mích giữa nam nữ chính với nữ phụ, có thể nhìn thấy sự khác nhau trong một câu "Chào buổi sáng" đơn giản. La Nam Nam quan sát trực tiếp.
Sáng sớm, chủ nhiệm lớp 11 ban nhất là Vương Khiết đến lớp học, đầu tiên là kiểm tra việc đọc bài buổi sáng của mọi người. Sau đó là vấn đề sắp xếp rút thăm điều chỉnh chỗ ngồi lần trước của lớp.
Ban đầu, Mộc Trạch Tây có chút vui mừng, bởi vì cái thẻ mà cô rút được tình cờ lại là vị trí phía sau bạn cùng bàn với Nghiêm Kỷ. Thật sự rất gần Nghiêm Kỷ.
Nhưng những gì Vương Khiết nói tiếp theo lại khiến trái tim Mộc Trạch Tây nguội lạnh.
“Bởi vì có thêm Lâm Thi Vũ nên nhằm để công bằng bình đẳng, cuộc rút thăm lần trước không được tính, bắt đầu một cuộc rút thăm mới.”
Thông thường vào thời điểm này, những chỗ ngồi xung quanh Nghiêm Kỷ chính là những chỗ ngồi tốt nhất lớp. Bởi vì trong lớp có một câu nói rằng “Điểm của những người ngồi gần Nghiêm Kỷ đều tăng lên.”
Một số nam sinh bị điểm kém trong lớp làm dấu thánh giá và cầu nguyện để có thể ngồi xung quanh Nghiêm Kỷ, sau đó tiếng nói mãi của bọn họ bị mấy nữ sinh luôn muốn ngồi gần Nghiêm Kỷ nghe thấy, và bọn họ bị đấm.
Bốc thăm xong.
Lâm Thi Vũ rút được vị trí đằng sau Nghiêm Kỷ, cô vẫn ngồi cùng bàn với Mã Văn Lệ. Hai chị em ôm nhau hạnh phúc.
Còn lần này Mộc Trạch Tây lại rút phải vị trí ở tổ phía sau cửa, cách rất xa tổ giữa của Nghiêm Kỷ, nếu như cô muốn hỏi Nghiêm Kỷ một vấn đề thì cô phải đi qua một lối đi lớn hơn thì mới tìm được anh. Càng ngày càng xa…
Mộc Trạch Tây nhớ tới lời mẹ nói, nhớ tới sự theo đuổi không ngừng của chính mình, cô cảm thấy mình liên tục cách xa Nghiêm Kỷ. Sợ hãi, mất mát và sự ghen ghét không rõ đối với Lâm Thi Vũ đã tăng lên tối đa vào lúc này.
La Nam Nam chuyển mắt nhìn sắc mặt Mộc Trạch Tây, thấy khuôn mặt nhỏ của cô ấy trở nên tái nhợt. Trong lòng ai da một tiếng, nữ phụ hắc hóa buff lại +1.
Sở dĩ nữ chính là nữ chính là do vầng hào quang của nữ chính, cô gọi đó là định mệnh của nam chính và nữ chính. Nên Lâm Thi Vũ may mắn là điều đương nhiên, sự may mắn của cô ấy sẽ lấn át vận may của người khác, chẳng hạn như nữ phụ.
Đổi chỗ thực ra là chuyện nhỏ, nhưng đó sẽ là chuyện lớn khi nói đến khoảng cách chỗ ngồi giữa bạn và người bạn thích. La Nam Nam cũng từng có một thời thanh xuân như vậy; rõ ràng học cùng lớp nhưng lại không được ngồi gần người mình thích, thậm chí còn ngồi rất xa, trái tim như bị cách mấy khúc qua eo biển.
Trần Triết vẫn ngồi trước bàn La Nam Nam, anh vừa quay xuống đã nhìn thấy ánh mắt bay bổng của học sinh siêu giỏi…