“A Dịch, em cũng đã lên năm thứ tư đại học, có bạn gái hay chưa? Có thì dẫn cho chị xem với!” Bà tin tưởng em trai ở trường học nhất định là nhân vật được nhiều người chú ý.
“Chị, câu này chị đã nói rất nhiều lần.” Mỗi lần nhìn thấy anh lại nói.
“Ai bảo em không mang bạn gái cho chị gặp.” Nghiêm Quân Nghi liếc em trai một cái. “Em ở khoa nhạc, nữ sinh không phải rất nhiều sao? Em không thích ai sao?”
“Em không phải loại háo sắc.” Nghiêm Quân Dịch hừ nhẹ.
“Cái gì háo sắc? Không lễ phép, chị dạy em như thế này sao…”
“Chị, muộn rồi, em phải đi.” Không muốn nghe bà càu nhàu, Nghiêm Quân Dịch vội vàng cắt ngang lời bà, “Chị mau trở về phòng nghỉ ngơi, tạm biệt!” Anh vẫy vẫy tay, chuẩn bị rời đi.
“Đợi chút, áo khoác của em.” Nghiêm Quân Nghi đem áo khoác trên người đưa cho anh. “Thật là, mỗi lần chị hỏi cái này em đều muốn trốn.” Bà lườm anh một cái.
“Vậy chị đừng hỏi không phải được sao?” Nghiêm Quân Dịch nhún nhún vai, thấy chị gái lại muốn mở miệng, liền nói: “Em phải đi rồi, tạm biệt!”
Chị gái tuổi càng lớn càng thích niệm người… Nghiêm Quân Dịch lắc đầu, bước ra sau nhà, cũng không tính đi cửa trước, anh không muốn chạy tới nơi náo nhiệt đó, lại càng không muốn nhìn thấy người đàn ông họ Mạnh kia.
Anh đi nhanh, chạy bộ về phía cửa sau, xe anh để ở phía sau, khi đến Mạnh gia, anh cũng tiến vào từ cửa sau.
“Uyển Lôi, em hôm nay thật đẹp.”
Anh dừng bước, tiếng nói là từ bên phải truyền đến, vách tường ngăn trở bóng dáng của anh, chỉ cần bước vài bước nữa, anh tin tưởng hai người bên phải tuyệt đối sẽ phát hiện ra anh.
Muốn tỏ tình sao?
“Cám ơn.” Giọng nữ ôn nhu nhẹ nhàng thản nhiên, nghe không ra một tia xấu hổ.
Anh dựa lưng vào tường, tiếng nói lãnh đạm kia làm cho anh quyết định vẫn không nên ra ngoài thì hơn.
Hai tay khoanh trước ngực, Nghiêm Quân Dịch ưu nhàn nhìn hoàn cảnh bốn phía.
U ám, yên tĩnh, thật sự là nơi tốt để yêu đương vụng trộm, Mạnh gia đại tiểu thư này nếu không cố ý cho người ta cơ hội, thì chính là không có đầu óc.
Ừm… Về sau anh sẽ dạy Kiều Kiều trăm ngàn lần đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này, cho dù đối với người ta có ý, người đàn ông cầm thú mặc kệ ban ngày hay đêm tối cũng sẽ biến thành người sói.
“Uyển Lôi, anh… Anh rất thích em, cùng anh kết giao được không?” Tiếng tỏ tình có chút run run.
“Thực xin lỗi, tôi…”
“Đừng cự tuyệt anh, anh thật sự rất thích em…”
“Lí Cụ Đình! Anh đừng như vậy!”
“Uyển Lôi, em thật thơm… Anh rất muốn em…”
“Lí Cụ Đình! Không… Tránh ra…”
Ừm… Nghiêm Quân Dịch lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, sau đó tìm trong túi.
Chậc, cái bật lửa đâu rồi?
“Đừng! A…”
Ô, tìm được rồi.
Lấy bật lửa từ trong áo khoác ra, anh chậm rãi châm lửa, nhẹ phả ra một làn khói.
“Khụ khụ, thực xin lỗi, quấy rầy một chút.” Anh bước ra, nhíu mày liếc nhìn hai người một cái.
Không nghĩ tới sẽ có người, Lí Cụ Đình hoảng sợ, “Anh…”
Mà Mạnh Uyển Lôi lùi dần về phía sau, thân thể kề sát tường, tóc sớm rối loạn, lễ phục màu trắng trên người bị kéo xuống một nửa, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, nhìn thấy Nghiêm Quân Dịch, cô sửng sốt, không nghĩ tới sẽ bị anh nhìn thấy tình huống này, cảm thấy rất chật vật, nhếch môi, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vẫn cố gắng kiêu ngạo.
Nghiêm Quân Dịch lại phun khói thuốc, thấy cô không nói lời nào, anh nhún nhún vai, cũng không nói gì, tiếp tục đi.
Thấy anh rời khỏi, Mạnh Uyển Lôi cả kinh, không kịp nghĩ, tiếng nói đã thốt ra. “Nghiêm Quân Dịch!”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.
Nghiêm Quân Dịch dừng chân, quay đầu nhìn cô.
Mạnh Uyển Lôi thở sâu, kéo lại quần áo, đi về phía anh, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông vừa muốn xâm phạm cô, là cô quá ngây thơ rồi, lại cho anh ta cơ hội. “Lí Cụ Đình, về sau đừng để tôi nhìn thấy anh.”
“Uyển Lôi, anh…” Lí Cụ Đình đỏ bừng mặt.
“Lại xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ để cha tôi hủy nhà anh.” Mạnh gia tuyệt đối có năng lực này, anh ta vừa mới hành động đã làm cho cô kinh sợ, nếu không phải cô ngu ngốc, nghĩ đến anh ta không dám làm gì cô, cùng anh ta đi đến nơi này, cô cũng sẽ không thiếu chút nữa bị xâm phạm.