Cô phẫn nộ, nhưng chính cô cũng sai, là cô dại dột cho anh ta cơ hội.
Lí Cụ Đình cúi đầu, không dám nói gì nữa, cúi đầu nhanh chóng rời đi.
“Thực uy phong.” Cắn điếu thuốc lá, Nghiêm Quân Dịch mở miệng trào phúng, không hổ là Mạnh gia đại tiểu thư, khí thế uy hiếp người khác làm người ta sợ hãi.
Cô nghe được sự châm chọc trong lời anh nói, mím môi, không nói gì, cũng không muốn nhìn anh, chuẩn bị rời đi.
Thấy cô muốn đi như vậy, Nghiêm Quân Dịch nhíu mày. “Cô không cần nói lời cảm tạ sao?”
Mạnh Uyển Lôi lãnh đạm nhìn về phía anh, rõ ràng một thân hỗn độn, nhưng bộ dáng cao ngạo không giảm chút nào. “Anh có làm gì để tôi phải xin lỗi sao?”
“Nếu không phải tôi, cô sớm bị cường bạo.” Cô nên cảm tạ anh phật tâm đại phát.
“Chẳng qua anh vừa vặn đi qua thôi.” Cô cũng không quên, anh vừa trực tiếp lờ đi tình hình chật vật của cô, tính đi về phía cửa sau.
“Sai!” Anh lắc lắc ngón tay với cô. “Tôi đứng ở đó đã được một lúc.” Anh hất cằm về nơi mình vừa đứng.
Mạnh Uyển Lôi sắc mặt cứng đờ, mím môi, trong mắt hiện lên một tia lửa giận.
A! Tức giận sao? Nhìn thấy tức giận trong mắt cô, Nghiêm Quân Dịch nhếch môi cười.
Anh đến Mạnh gia luôn gặp cô, hơn nữa khi anh đưa Kiều Kiều về nhà, tuyệt đối sẽ gặp cô.
Nhưng bởi vì ghét người Mạnh gia, anh luôn lờ cô đi, hơn nữa năm đó cô đẩy Kiều Kiều xuống nước, làm cho anh đối với cô không có hảo cảm.
Nếu không phải…
Anh nghĩ trở lại những hình ảnh tại bể bơi, cô một mình khóc cô độc như vậy, khóc đến khiến cho anh mềm lòng, nên không cùng cô so đo, dù sao tuổi cô cũng còn nhỏ. Nhưng quên đi quên đi, anh vẫn cách người Mạnh gia rất xa, đương nhiên, Kiều Kiều nhà anh là ngoại lệ. Biết anh vẫn đứng ở góc, nhưng không xuất hiện cứu cô, Mạnh Uyển Lôi mím môi, trong lòng tức giận, cô đi về phía trước.
“Làm sao?” Nghiêm Quân Dịch nhíu mày.
“Bốp!” Cô vươn tay rất nhanh tát anh một cái.
Trên mặt đau đớn làm cho anh giật mình, tức giận lập tức đứng lên, “Mạnh Uyển Lôi!” Anh quay đầu trừng cô, vươn tay chuẩn bị trả cô một cái tát.
Mạnh Uyển Lôi ngẩng đầu, cũng không sợ anh đánh cô, cao ngạo đối mặt với anh.
Nghiêm Quân Dịch híp mắt, nhìn cô lãnh ngạo bất tuân, dưới ánh trăng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tinh tế, lễ phục màu trắng hở vai làm cho cô càng cao quý thanh lịch.
Anh biết cô đẹp, không phải đẹp kiểu hoang dại, là tinh tế giống gốm sứ, nhưng khuôn mặt kia luôn rất lãnh đạm, vô hình chung khiến người ta cảm thấy có khoảng cách.
Mà lúc này, lãnh đạm chuyển thành ngạo nghễ, tia lửa khiêu khích trong mắt, nói cho anh biết, cô không sợ anh, bạt tai này là anh đáng bị.
Anh buông tay, mà cô lạnh lùng xả môi, xoay người. Còn chưa bước được bước nào, tay của cô đã bị bắt lấy, dùng sức kéo về phía sau.
“Làm…” Môi, bị khống chế, mắt cô mở to, trừng mắt nhìn khuôn mặt quá mức tuấn mỹ trước mắt, rõ ràng nhìn thấy ác ý trong mắt anh, không kịp phản ứng, lưỡi anh cũng đã mở cánh môi, đem đầu lưỡi tham nhập.
“Ưm…” Lấy lại tinh thần, Mạnh Uyển Lôi bắt đầu giãy dụa, tay anh lại chế trụ gáy cô, dùng sức cắn một cái, sau đó buông cô ra.
“Anh!” Cô che miệng, môi dưới bị anh cắn chảy máu.
Nghiêm Quân Dịch liếm đi vết máu trên môi, con ngươi đen hẹp dài lóe ác liệt, dáng vẻ bụi bụi lại câu dẫn người, “Đây là hồi báo cho bàn tay vừa rồi của cô.”
“Nghiêm Quân Dịch!” Cô căm tức nhìn anh.
Anh cũng không để ý, xoay người rời đi.
Nghe thấy tiếng máy xe rời đi, Mạnh Uyển Lôi đứng tại chỗ, trong lòng vừa ảo não vừa tức giận, môi bị cắn nát còn chảy máu, ngoại trừ máu ra, còn có hương vị của anh.
Cô vuốt môi, tâm thần bấn loạn, tức giận đến mức dùng sức lấy tay chà nát cánh môi, muốn lau đi hương vị của anh, “Đáng giận!”
Cô cực kì tức giận, môi bị cô thô lỗ chà sưng lên, mà hơi thở hỗn độn vẫn không biến mất…