“Yên tâm, anh biết em như thế nào mà.” Hai người bọn họ là mặc chung quần mà lớn lên, cho dù Nghiêm Quân Dịch bộ dạng đẹp đến đâu, anh cũng không có hứng thú với đàn ông.
Mặc kệ anh ta, Nghiêm Quân Dịch cởi bộ kiếm phục màu trắng trên người ra, trên người là quần bò cùng áo T-shirt, cầm lấy ba lô màu đen chuẩn bị rời đi.
“Này! Đừng như vậy! Chỉ nói cho anh nghe thôi!” Phương Nhĩ Kiệt cũng không buông tha cho anh, cánh tay nắm ở vai. “A Dịch, cậu gần đây làm sao vậy? Thường thường mất hồn mất vía, xảy ra chuyện gì?”
“Phương Nhĩ Kiệt, anh rảnh lắm sao?” Nghiêm Quân Dịch tức giận đẩy tay anh ta ra, đem ba lô đeo ở sau người, tiếp tục đi về phía trước.
“Anh đang quan tâm đến cậu.” Phương Nhĩ Kiệt tiếp tục ở sau lưng nói.
“Không cần.” Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh làm sao không biết họ Phương thầm nghĩ muốn nghe bát quái?
“Đừng như vậy! Có cái gì phiền não nói cho anh nghe đi, có lẽ anh có thể giúp…” Bóng người phía trước ngừng lại, Phương Nhĩ Kiệt cũng dừng lại cước bộ.
“Làm sao vậy?” Theo ánh mắt Nghiêm Quân Dịch nhìn xuống, anh ta huýt sáo. “Oa! Rolls-Royce, đây là đại tiểu thư nhà ai?”
Nghiêm Quân Dịch không nói chuyện, nhưng thật ra mày chậm rãi nhăn lại. Chiếc xe này…
“Đây là học sinh mới sao? Ngày đầu tiên đến trường đã phô trương như vậy.” Phương Nhĩ Kiệt đứng ở bên cạnh Nghiêm Quân Dịch, khuỷu tay dựa vào lan can, tò mò nhìn chằm chằm chiếc xe xa hoa kia.
Dưới lầu cũng vây quanh một đám người, tò mò chỉ trỏ chiếc xe.
Lái xe bước xuống, cung kính mở cửa xe phía sau, một bóng người mảnh khảnh đi ra. Nhìn thấy là con gái, Phương Nhĩ Kiệt lại thổi một tiếng huýt gió. “Chậc chậc chậc, là mỹ nữ nha! Bộ dạng thật đúng là đẹp, xem ra hoa hậu giảng đường của trường chúng ta phải thay đổi… Hả? Sao anh cảm thấy mỹ nữ này có điểm quen mặt? Đây không phải Mạnh Uyển Lôi sao?”
Phương Nhĩ Kiệt trừng lớn mắt, Mạnh Uyển Lôi… Đó không phải là Kiều Kiều…
“A Dịch, sao cô ta lại chạy tới trường chúng ta?”
Nghiêm Quân Dịch căn bản không nghĩ trả lời Phương Nhĩ Kiệt, trừng mắt nhìn thân ảnh Mạnh Uyển Lôi, anh chau mày. Cô xuất hiện tại đây cũng làm anh ngoài ý muốn.
Hôm nay là ngày học sinh mới nhập học, đến trường bọn họ chỉ có một nguyên nhân, nhưng mà là vì sao? Anh nghĩ đến Mạnh Uyển Lôi sẽ đi học ở trường học quý tộc, bằng không thì là đi du học, nhưng cô lại xuất hiện ở đây, quả thực làm cho người ta không thể tưởng tượng.
“Này! A Dịch, cô ta bước vào tòa nhà khoa âm nhạc của cậu đấy!” Phương Nhĩ Kiệt lấy tay chỉ chỉ. “Cô ta sẽ không học ở khoa âm nhạc chứ?”
Nghiêm Quân Dịch mím môi, liếc trắng mắt. “Anh thực ầm ĩ.” Nói xong, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Phương Nhĩ Kiệt cũng không tức giận, nhún vai, tiếp tục theo ở phía sau. “Được, anh không ầm ĩ, nói nghiêm túc với cậu này, nghe nói cậu cự tuyệt vào học viện âm nhạc Julia?” Trường học kia là giấc mộng của những người học âm nhạc, người này lại cự tuyệt.
“Ừ!” Nghiêm Quân Dịch lên tiếng.
“Vì sao cự tuyệt? Là không có tiền sao? Anh có thể cho cậu mượn mà!” Hắn Phương Nhĩ Kiệt thực ra rất tốt bụng.
Nhưng lời nói của anh lại đổi lấy cái nhìn thoáng qua của Nghiêm Quân Dịch.
Phương Nhĩ Kiệt lập tức phiết môi, “Rồi, anh biết cậu đại gia cái gì cũng không thiếu, mà tiền thì nhiều nhất.”
Cha mẹ họ Nghiêm tiền thế nhưng gia đình là có chút danh tiếng âm nhạc, lưu lại di sản rất nhiều, hơn nữa Nghiêm Quân Dịch mê một ít đầu tư, cũng buôn bán lời không ít.
“Vậy cậu làm sao không đi du học? Đây chính là cơ hội khó có được, cự tuyệt rất đáng tiếc?”