Chap 45

Nghiêm Quân Dịch dừng lại bước chân, quay đầu nhìn hắn ta. “Anh chẳng phải cũng cự tuyệt vào học viện y Havard hay sao?” Anh ta có tư cách nói anh sao?

 

“A? Cậu có biết!” Phương Nhĩ Kiệt vẻ mặt vô tội.

 

Nghiêm Quân Dịch hừ nhẹ, lại tiếp tục đi.

 

Phương Nhĩ Kiệt lần này không hề đi theo đằng sau Nghiêm Quân Dịch, ngược lại đi đến bên cạnh anh, cánh tay dùng sức ôm lấy cổ của anh. “Tiểu tử, sau khi tốt nghiệp sẽ trở về trấn nhỏ sao?”

 

“Vô nghĩa!” Nếu không phải vì học bài, anh cũng sẽ không ở lại đây.

 

“Cậu bỏ lại chị Quân Nghi và Kiều Kiều sao?” Phương Nhĩ Kiệt nhíu mày, nhưng mà đáp án sớm đoán được, thanh mai trúc mã này của anh thích sự yên tĩnh, ham muốn hưởng thụ vật chất thấp, chỉ thích ở một nơi nhỏ vùng nông thôn tận hưởng những ngày ưu nhàn, năm đó nếu không phải chị Quân Nghi bắt cậu ấy, cậu ta căn bản sẽ không đến Đài Bắc học đại học.

 

Đối với Nghiêm Quân Dịch mà nói, âm nhạc là tùy ý, chỉ cần nghe, ở nơi nào cũng có thể là khúc nhạc tuyệt vời, mà không nhất định phải học đại học.

 

“Em sẽ lên thăm bọn họ.” Anh nhìn về phía Phương Nhĩ Kiệt. “Không phải sau khi tốt nghiệp anh cũng trở về sao?” Thành phố lớn này tuy rằng phồn vinh, nhưng bọn họ vẫn thích nhóm cố hương.

 

“Đương nhiên.” Phương Nhĩ Kiệt cười rất đáng ghét, trừng mắt với anh. “Người nghèo như anh, ở nông thôn vẫn thích hợp hơn.”

 

Nghiêm Quân Dịch lãnh đạm liếc mắt một cái nhìn anh ta, khóe môi cũng khẽ nhếch, nhưng vẫn bỏ cánh tay anh ta đang để trên vai mình xuống.

 

“Nói chuyện thì nói, nhưng đừng động thủ động cước.” Anh cũng không hứng thú cho đàn ông chạm vào.

 

“Đừng lạnh lùng như thế!” Phương Nhĩ Kiệt phiết môi, tiếp tục pha trò. “Đúng rồi, Mạnh Uyển Lôi vào trường chúng ta học, về sau không phải sẽ thường chạm mặt?”

 

Nghiêm Quân Dịch căn bản không muốn trả lời. Trường học lớn như vậy, khả năng chạm mặt rất thấp, huống chi Phương Nhĩ Kiệt học khoa y, cách khoa âm nhạc rất xa, về phần anh…

 

Năm thứ tư cùng năm thứ nhất thường không cùng xuất hiện, nhưng… Vì sao cô lại đến đây học? Nghiêm Quân Dịch nhíu mi, tâm tư lại truyền xa.

 

Đúng vậy, không cùng xuất hiện, nhưng những lời này ở ngày thứ ba đi học liền bị phá vỡ.

 

Nghiêm Quân Dịch nheo mắt nhìn đám con gái lớp dưới đang xin tiến vào câu lạc bộ, có học sinh nữ anh không ngại, câu lạc bộ đấu kiếm có anh cùng Phương Nhĩ Kiệt chủ đạo, bốn năm chả có cái gì nhiều nhưng nữ sinh muốn gia nhập thì một đống.

 

Nhưng mà, bình thường ở cửa đầu tiên đã bị loại

 

Anh muốn có người thực lòng muốn vào câu lạc bộ, mà không phải một đám háo sắc, bởi vậy ngay từ đầu đã phải giải thích các quy tắc của câu lạc bộ.

 

Thứ nhất, phải có thể lực tốt, bởi vậy mặc kệ nam nữ, tất cả phải chạy ba ngàn mét.

 

Thứ hai, thành tích tốt, ít nhất không thể bị đúp, anh cũng không muốn trước đêm trận đấu còn có một đống ngu ngốc phải thi lại.

 

Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, anh sẽ cử ra người yếu nhất của câu lạc bộ so kiếm với người đang muốn gia nhập, chỉ cần thắng, có thể vào.

 

Điều kiện khắc nghiệt như vậy, bình thường hai cửa đầu tiên đã loại một đống người, đương nhiên, nữ sinh muốn gia nhập ở cửa thứ nhất đã hoàn toàn bỏ mình. Cho tới bây giờ, chưa có nữ sinh nào đạt được ba cửa này.

 

“Này! Mạnh Uyển Lôi cũng biết đấu kiếm?” Phương Nhĩ Kiệt thú vị nhỏ giọng hỏi anh, một đôi mắt tràn đầy hứng thú nhìn mỹ nữ lớp dưới đang đứng ở phía trước. Trưởng câu lạc bộ đấu kiếm là anh, phó câu lạc bộ là Nghiêm Quân Dịch, trên cơ bản một người năm thứ năm, một người năm thư tư, hai người sớm nên nhường lại vị trí cán bộ thôi.

 

Nhưng mà, ai bảo ở câu lạc bộ đấu kiếm không ai mạnh hơn bọn họ, bởi vậy trước khi tốt nghiệp, bọn họ vẫn tiếp tục ở câu lạc bộ này.

Chap 45

Bình luận

Truyện Đề xuất