Chap 33

“Kiều… Đừng làm cho mẹ lo lắng.” Nghiêm Quân Nghi mở mắt ra, tiếng nói suy yếu. Mạnh Nhược Kiều cắn môi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

 

Nghiêm Quân Nghi nâng tầm mắt nhìn về phía em trai. “Dịch… Đừng trách ông ấy, ông ấy không có lỗi…” Bà nhìn chồng, cố gắng cười một chút.

 

Nghiêm Quân Dịch nhếch môi. “Em muốn mang Kiều Kiều rời đi.”

 

“Không được!” Mạnh Chí Đức lập tức mở miệng. “Kiều Kiều là con gái tôi. Cậu dựa vào cái gì mang con bé đi?”

 

“Con muốn cùng cậu…” Mạnh Nhược Kiều khóc nói: “Con muốn ở cùng cậu.”

 

“Kiều Kiều…” Mạnh Chí Đức không thể tin được nhìn cô.

 

“Đủ rồi!” Mạnh Uyển Lôi chịu không nổi, cô đánh gãy tranh chấp. “Mọi người đừng ầm ỹ, có gì nói sau… Để mẹ kế nói chuyện được không?”

 

Nghiêm Quân Nghi cảm kích nhìn cô, lại hiền lành nhìn con.

 

“Kiều Kiều, đợi sau khi tốt nghiệp đại học được không? Tốt nghiệp rồi ở cùng cậu, được không?” Thấy con gái muốn cự tuyệt, bà lại nói: “Mẹ xin con, được không?”

 

Mạnh Nhược Kiều cắn môi, không thể không gật đầu.

 

“Ngoan.” Nghiêm Quân Nghi yêu thương vuốt tóc con, nâng tầm mắt nhìn về phía em trai. “Dịch… Đừng như vậy, đây là ngoài ý muốn, không phải lỗi của ai…”

 

Nghiêm Quân Dịch không nói chuyện, anh không thể tha thứ cho Mạnh Chí Đức, chị căn bản không biết tên chết tiệt này làm cái gì, lúc chị gặp chuyện không may, ông ta đang ở cùng người đàn bà khác.

 

Mà chị lại một chút cũng không cảm kích, lúc này còn nói giúp ông ta, anh vì chị cảm thấy không đáng!

 

Nhìn thấy em trai hai mắt phẫn nộ lạnh lùng, Nghiêm Quân Nghi khẽ thở dài, đôi mắt mệt mỏi chậm rãi nhìn về phía Mạnh Uyển Lôi, “Lôi, cháu lại đây.”

 

Mạnh Uyển Lôi đi về phía bà.

 

“Đến đây! Lại gần dì thêm chút nữa.”

 

Mạnh Uyển Lôi làm theo lời bà, Nghiêm Quân Nghi dùng tiếng nói chỉ hai người nghe được, nói nhỏ bên tai cô: “Lôi… Đừng áp lực bản thân, phải vui vẻ… Còn có…”

 

“Mẹ kế…” Câu cuối cùng làm cho Mạnh Uyển Lôi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn bà.

 

Nghiêm Quân Nghi nở nụ cười, sờ sờ mặt cô, cuối cùng nhìn về phía chồng, nhìn thấy trên mặt ông áy náy, ánh mắt bà dịu dàng, “Mẹ muốn ở một mình cùng Chí Đức…”

 

“Chị!” Nghiêm Quân Dịch mở miệng, lại nhìn thấy khẩn cầu trên mặt chị, anh trừng mắt nhìn Mạnh Chí Đức, không thể không thỏa hiệp.

 

“Kiều, đi thôi.” Anh nâng cháu gái dậy.

 

“Mẹ…” Mạnh Nhược Kiều cắn môi, liếc nhìn mẹ một cái, rồi mới xoay người cùng cậu rời đi.

 

Mạnh Uyển Lôi đi cuối cùng, Nghiêm Quân Nghi đột nhiên gọi cô lại. “Lôi…” Mạnh Uyển Lôi quay đầu, Nghiêm Quân Nghi dịu dàng cười với cô. “Liền phiền cháu rồi.”

 

Mạnh Uyển Lôi đỏ hốc mắt, xoay người ra khỏi phòng cấp cứu, cô thấy Kiều Kiều ôm Nghiêm Quân Dịch khóc, hai mắt cô chống lại anh.

 

Ánh mắt của anh lạnh lùng, thản nhiên cúi đầu, không hề nhìn cô.

 

Cô nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt của anh vẫn làm cho cô bị thương, không phải lỗi của cô, bọn họ đều biết, nhưng, anh cần một người để trút giận.

 

Bọn họ cùng đợi, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng khóc Mạnh Chí Đức.

 

“Mẹ!” Mạnh Nhược Kiều cả kinh, nhanh chóng vọt vào phòng cấp cứu.

 

Mạnh Uyển Lôi chưa đi vào, cô nhìn Nghiêm Quân Dịch, anh vẫn lẳng lặng đứng ở tại chỗ.

 

Nghe tiếng khóc cháu gái, Nghiêm Quân Dịch nắm tay, đấm một đấm thật mạnh vào tường.

 

“Anh làm gì thế!” Cô cả kinh, muốn tiến lên nhưng lại dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng duy trì lãnh đạm, tiếng nói lạnh hơn. “Anh như vậy sẽ chỉ làm mẹ kế không thể yên lòng.”

 

Nghiêm Quân Dịch không nói chuyện, anh rũ tay xuống, con ngươi đen lóe lên khinh bỉ, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, anh không đi vào nhìn Nghiêm Quân Nghi, ngược lại cất bước rời khỏi bệnh viện. Nhìn anh rời đi, Mạnh Uyển Lôi dùng tay vuốt vết máu trên tường, đó là dấu vết anh lưu lại sau cú đấm vừa rồi, phẫn nộ… Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

 

Cô tựa trán vào tường, nhắm mắt lại. Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt khi anh rời đi, bi thương, thống khổ như vậy, cô biết, anh đau đến nỗi không khóc được… Mà cô, khóc thay anh.

 

Từ sau ngày đó ở bệnh viện, Mạnh Uyển Lôi không nhìn thấy Quân Dịch nghiêm khắc, anh không đi học, ngay cả lễ tang mẹ kế anh cũng không xuất hiện.

Chap 33

Bình luận

Truyện Đề xuất