Chap 32

Mạnh Uyển Lôi nhìn thấy, vội vàng đoạt lấy, sau đó mở nắp ra, đem đổ toàn bộ vào trong miệng.

 

“Mạnh Uyển Lôi!” Động tác của cô chọc giận anh, Nghiêm Quân Dịch đứng dậy bắt lấy tay cô, ai ngờ cô lại cúi đầu cắn anh, anh đau đến mức phải buông tay ra. “A!”

 

Mạnh Uyển Lôi thừa cơ ôm lấy toàn bộ rượu, chạy đến cửa, đem rượu quăng hết ra bên ngoài, sau đó dùng lực đóng cửa lại.

 

“Mạnh Uyển Lôi!” Không nghĩ tới cô dám làm như vậy, Nghiêm Quân Dịch trừng lớn mắt, tức giận đánh về phía cô, đem cô đặt ở trước cửa.

 

“Sao?” Mạnh Uyển Lôi nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn anh. “Muốn đánh tôi sao? Dùng tay đi!”

 

“Cô!” Khiêu khích của cô khiến Nghiêm Quân Dịch giơ lên tay phải, nhìn khuôn mặt cô lạnh lùng nhỏ nhắn, tay lại chậm chạp không thể hạ xuống.

 

Anh rất tức giận, người con gái này này dựa vào cái gì quản anh? Cô ta nghĩ cô ta là ai? Tự tiện tiến vào địa bàn của anh, tự tiện vứt bỏ rượu của anh, hiện tại, lại tự tiện dùng cái loại ánh mắt thương hại này nhìn anh.

 

“Đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi!” Anh hướng cô rống.

 

“Bằng không thì sao? Lúc này anh chỉ là kẻ vô dụng đáng thương, tôi cảm thấy khổ sở thay mẹ kế, vì đã có loại em trai vô dụng như thế này.” Cô chê cười, vẻ mặt lộ vẻ đồng tình.

 

“Câm miệng! Cô dựa vào cái gì nói như vậy? Bà ấy chết không phải do người Mạnh gia các người làm hại hay sao!” Anh căm tức cô, khuôn mặt đến gần cô. “Bà đến chết cũng không biết, lúc bà đang thống khổ, người đàn ông bà yêu nhất đang ở cùng với người đàn bà khác!”

 

Anh vì Nghiêm Quân Nghi ngốc mà cảm thấy phẫn nộ, càng tức tên Mạnh Chí Đức đáng chết, chị vứt bỏ hết thảy đi theo ông ta, ông ta lại không quý trọng tốt.

 

“Ít nhất mẹ kế cũng hạnh phúc.”

 

“Hạnh phúc?” Nghiêm Quân Dịch cười nhạo, “Ngay cả hôn lễ cũng không có, không danh không phận, cái này gọi là hạnh phúc?”

 

“Ít nhất ba yêu bà…”

 

“Phải không?” Anh lấy cầm cầm một đống báo chí quăng cho cô. “Nhìn mấy thứ này xem, sau đó nói lại câu cô vừa nói một lần nữa!”

 

Mạnh Uyển Lôi cúi đầu nhìn báo chí rơi trên mặt đất, đều là những tin đồn tình cảm của ba mấy ngày nay, cô thoáng chốc không nói gì.

 

“Sao? Không phản đối sao?” Nghiêm Quân Dịch cười lạnh, thô lỗ bắt lấy cô, anh mở cửa ra, dùng sức đẩy, “Cút!”

 

“Không cần!” Thấy anh muốn đóng cửa lại, Mạnh Uyển Lôi đưa tay vào khe cửa. “A!” Cánh cửa làm kẹt ngón tay của cô.

 

Nghiêm Quân Dịch vội vàng buông tay ra, bắt lấy tay cô, “Có làm sao hay không…” Vừa nói quan tâm xong, anh lập tức im bặt, tức giận bỏ tay cô ra.

 

Đáng chết! Anh đang làm gì? Anh vuốt tóc, phiền chán trừng mắt nhìn cô.

 

Mạnh Uyển Lôi nắm tay bị thương, nhìn ngón tay ửng đỏ, lắc đầu. “Tôi không sao, anh đừng tự trách.”

 

“Cô…” Nghiêm Quân Dịch nhắm mắt, “Về đi!” Giọng nói lạnh lùng, anh xoay người đi vào phòng khách, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân đi theo.

 

Đáng chết? Anh rủa thầm, chịu không nổi xoay người bắt lấy cô, thô lỗ đem cô đặt ở trên tường, con ngươi đen căm tức nhìn cô. “Mạnh Uyển Lôi! Cô không đi còn ở đây làm gì?”

 

Cô không nói gì, không thể thành thực nói cô không thể bỏ lại anh vào lúc này. Anh giống như con hổ bị thương ở đầu, cô không thể để anh một mình liếm miệng vết thương, không thể để anh một mình chấp nhận sự thật người thân qua đời, cô muốn cùng anh…

 

Bởi vì… Bởi vì cô yêu anh.

 

Cô không thể không thừa nhận, cô yêu anh! Yêu một người vĩnh viễn sẽ không yêu cô.

 

“Nói chuyện đi–” Anh rống, mà cô lại vẫn im lặng, mở to một đôi mắt to nhìn anh, ánh mắt như nước kia làm cho anh cảm xúc dao động.

 

Nghiêm Quân Dịch nheo mắt, cười một chút. “Một mình đến đây, cô không sợ tôi sẽ làm gì cô sao?” Anh uy hiếp gần sát cô, bàn tay dán sát vào thắt lưng của cô, hướng lên trên hoạt động, cơ hồ muốn đụng tới bộ ngực.

 

Anh dọa cô, muốn cô sợ hãi mà chạy đi.

 

“Không sợ.” Cô trả lời, đối với anh, cô chưa bao giờ sợ, cô sợ bản thân mình yêu anh, một khi thừa nhận, chính là vạn kiếp bất phục. Nhưng giờ phút này cô cam tâm tình nguyện, cho dù bị thương cũng không sao, cô tự nguyện trầm luân…

 

“Cô…” Anh trừng cô, lời của cô làm cho anh phẫn nộ, bình tĩnh của cô làm cho anh phát điên, anh tức giận chế trụ cằm cô.

 

“Đây là cô tự tìm!” Anh lớn tiếng cảnh cáo, cúi đầu thô lỗ hôn trụ cánh môi cô.

Chap 32

Bình luận

Truyện Đề xuất