Cánh môi nhịn không được nhếch lên, cô vụng trộm vươn tay ôm lấy hắn, hai má đặt tại ngực hắn, nghe nhịp đập của tim hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy một tia ngọt ngào. Sự thỏa mãn, làm cho cô vụng trộm ảo tưởng một chút có thể chứ?
Ảo tưởng hắn là thích cô, chân chính thuộc về cô. Mạnh Uyển Lôi nhắm mắt lại, cho phép chính mình có một giấc mộng nhỏ.
“Dịch…” Cô nhỏ giọng hô tên hắn, trong dĩ vãng cô chỉ có thể ở trong lòng thầm gọi tên hắn. Mở mắt ra, cô dịu ngoan nhìn hắn ngủ, hắn lúc ngủ thoạt nhìn giống trẻ con, cô nhịn không được nở nụ cười. Cô biết bộ dạng hắn tuấn mỹ, mười năm trôi qua, năm tháng làm cho hắn càng trở nên thành thục, hắn chỉ cần đứng yên tại chỗ, không làm cái gì, cũng có thể dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người — nhất là phụ nữ.
Mà cô chưa bao giờ hỏi hắn có người phụ nữ nào khác hay không, cô không có tư cách để hỏi, cô cho tới bây giờ sẽ không có ý nghĩa gì với hắn. Cánh môi có chút vị chua xót, những năm gần đây, cô thật cẩn thận che giấu tình cảm của mình với hắn, cô giả bộ lạnh nhạt, giả bộ vô cảm, thậm chí còn có vị hôn phu, ở trước mặt hắn chế tạo ra những tình cảm giả dối với vị hôn phu của mình, cô không cho hắn biết, cô chỉ có một người đàn ông là hắn.
Chỉ có hắn chạm qua cô, nhiệt tình của cô chỉ dành cho hắn. Người cô thầm mến, chính là hắn. Hơn nữa, cô yêu ngay cả tâm đều đau, mặt nạ lạnh nhạt cô sớm mang thói quen, tự tôn làm cho cô không thể đối mặt với một người đàn ông không thương mình mà thổ lộ tình yêu! Đây là sự kiêu ngạo lớn nhất của cô.
Đôi môi mím chặt, Mạnh Uyển Lôi lấy cánh tay ra khỏi thắt lưng mình, khẽ ngồi dậy, thong thả muốn xuống giường. Ông trời! Chân cô thậm chí đang phát run, có thể thấy được ngày hôm qua hắn có bao nhiêu nhiệt tình.
Cô miễn cưỡng giữ vững thân mình, khom người cầm lấy áo sơmi. “Cô muốn đi đâu?”
Khàn khàn thanh âm làm cho cô chấn động, cô xoay người, nhìn vào đôi mắt hắn, bộ dáng lười biếng của hắn nhìn cô. Ngực Mạnh Uyển Lôi đột nhiên căng thẳng, trong lòng xẹt qua một chút kinh hoảng. Hắn tỉnh khi nào vậy?
Hành động mới nãy của cô hắn nhìn ra sao? Lòng của cô khẩn trương không thôi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Tôi muốn rửa mặt chải đầu một chút, anh ngày hôm qua sao lại không đánh thức tôi?”
Đây chính là lần đầu tiên cô ở bên ngoài qua đêm.
“Như thế nào? Sợ ba cô truy hỏi?” Cánh tay chống đầu, Nghiêm Quân Dịch nằm trên giường, thưởng thức thân hình xinh đẹp mê người của cô.
Ngày hôm qua thấy bộ dáng cô mệt mỏi ngủ vùi, hắn không biết như thế nào cho thỏa đáng, nhưng lại ngại đánh thức cô, ngược lại đưa cô vào phòng, ôm cô ngủ. Hắn không thể không thừa nhận ôm cô ngủ cảm giác không sai.
“Tôi chỉ cần nói đã ở cùng Sĩ Hách là được.” Cô vừa nhắc đến tên vị hôn phu, cô biết đây là tấm lá chắn tốt nhất. Nghe cô nhắc tới vị hôn phu, tròng mắt Nghiêm Quân Dịch bắn ra tia khó chịu, hảo tâm tình nhất thời biến mất, tâm trạng khó chịu không rõ vì sao nổi dậy.
Mạnh Uyển Lôi mặc áo sơmi, cúi đầu cài nút áo, giống như không chút để ý hỏi: “Anh lần này ở Đài Bắc được bao lâu?”
Cô biết công việc hiện tại của hắn là nhạc sĩ, hắn viết ca khúc rất được ưa chuộng, thường thường các ca sĩ đều nhờ hắn viết bài hát, cũng bởi vì như thế, hắn viết ca khúc rất được chú ý, rất nhiều người muốn cùng hắn hợp tác.
Chính là hắn cũng rất khó tính, hợp tác tùy theo cảm hứng, soạn nhạc cũng vậy, hắn sẽ tới Đài Bắc, phần lớn là vì công việc. Bất quá hắn bình thường chỉ ở đây hai, ba ngày rồi lại đi, hôm nay đã là ngày thứ ba, hắn hôm nay sẽ đi sao?
Nghĩ đến một tháng không thể nhìn đến hắn, Mạnh Uyển Lôi tâm tình không khỏi buồn rầu.
“Phải mất nửa tháng đi! Có bộ phim điện ảnh mà tôi hứng thú muốn sáng tác nhạc, cũng là thời gian làm việc không kéo dài nhiều lắm.” Kỳ quái, hắn vì sao nói nhiều như vậy với cô?
“Nửa tháng? Lâu như vậy?”