Khoảng trống mở ra giữa hai cánh cửa lớn, nhưng có lẽ do có quá nhiều tiếng xấu về các Hiệp sĩ, cô có cảm giác như vực thẳm đang mở ra chứ không phải là cánh cửa.
Vivian cố gắng tỉnh táo lại, xóa đi những suy nghĩ vô dụng của mình. Tuy nhiên, không giống như hành lang nơi ánh sáng chiếu vào và mang lại bầu không khí yên tĩnh, bên trong cánh cửa tối tăm. Một chiếc bàn gọn gàng với vài tờ giấy trên đó. Một giá sách lớn cạnh cửa sổ với ánh sáng mờ ảo. Đó là một không gian trông giống như một văn phòng.
Roger bước vào đầu tiên, theo sau là Vivian. Ba người nhìn nhau trong một văn phòng lớn đồng thời quay lại. Ba người đàn ông nhìn thấy Roger đứng thẳng dậy. Cử chỉ đó chỉ là phép lịch sự để chào hỏi. Sau khi nhìn từng người một, ánh mắt của Roger liếc nhìn lại. Vivian lẻn ra từ phía sau anh như thể cô đã đọc được gợi ý của anh.
Khóe miệng cô cong lên một cách vụng về và cứng ngắc như biểu hiện của việc đây là lần đầu tiên của cô.
“Rất vui được gặp mọi người, tên tôi là Vivian Lector.”
Cô nghe nói đội phó không thân thiện nhưng Vivian đã chào họ một cách tử tế, nghĩ đến ấn tượng đầu tiên của cô. Một hiệp sĩ đứng giữa, ngại ngùng chào lại. Vivian hơi ngạc nhiên trước người hiệp sĩ, nhưng ngay trước khi cô kịp bày tỏ điều đó, một hiệp sĩ đã đến gần cô.
"Tiểu thư có phải là một tinh linh sư thực sự?"
“Hửm? Ồ, vâng.”
"Thật tuyệt với. Tôi chưa bao giờ gặp ai trước đây.”
Đó là một người đàn ông khiến cô nhớ đến một con mèo. Đôi mắt nâu của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Vivian. Đôi mắt lấp lánh thăm dò như thể anh đã nhìn thấy điều gì đó tuyệt vời. Khi ánh mắt của người đàn ông sắp trở nên nặng nề thì một bàn tay chen vào.
“Tainy. Điều đó thật thô lỗ.”
Roger ngăn anh ta lại một cách có chừng mực. Khi anh lắc bàn tay to lớn của mình, Tainy, một hiệp sĩ giống mèo, đột nhiên lùi lại. Tainy nhanh chóng cúi xuống với nụ cười vui tươi, hai tay đặt lên ngực. Đó không phải là một thái độ cao thượng mà là một cử chỉ bắt chước một cách quá đáng.
“Xin thứ lỗi, thưa tiểu thư. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một nhà tinh linh sư nên tôi thực sự tò mò.”
Anh giả vờ không nói nhưng lại tỏ ra phù phiếm một cách khéo léo. Tuy nhiên, Vivian đã có thể xoa dịu sự căng thẳng. Bên này có vẻ khá thân thiện với cô.
“Từ bên trái là Enka, Tainy và Ben.”
Khi Tainy lùi lại, Roger lần lượt nói tên từng người trong hàng. Vivian đang lắng nghe như thể đang ghi nhớ những cái tên. Khi mắt cô quay sang chủ nhân của cái tên, Vivian chạm mắt với người hiệp sĩ đang trừng mắt nhìn cô ở cuối. Roger là người đã giới thiệu Ben.
Ben vỗ nhẹ vào miệng khi ánh mắt anh chạm nhau.
“Có phải tiểu thư giới thiệu là Vivian Lector?”
Vivian có linh cảm rằng hiệp sĩ này có ấn tượng xấu về cô ấy.
"Vâng đúng vậy."
Vivian trả lời với một nụ cười trên khuôn mặt. Ben đang khoác tay nhau, nhìn cô chằm chằm với vẻ không hài lòng. Đó là một hành động kiêu ngạo hơn cả sự thô lỗ.
“Tiểu thư có biết cách bắt yêu thú không?”
Ben hỏi một câu thẳng thừng. Đó là một trong những câu hỏi Vivian đã nghĩ ngay trước khi cô đối mặt với họ.
“Không, tôi không biết.”
Ben tặc lưỡi trước khi Vivian kịp trả lời xong. Từ mọi góc độ, rõ ràng là anh ta không thân thiện.
“Ben, dừng lại đi.”
Bên cạnh Vivian, ánh mắt của Roger đang dõi theo anh, Enka thì thầm nhỏ nhẹ nhưng Ben không dừng lại.
“Tiểu thư có biết các Hiệp sĩ của chúng tôi sẽ làm gì ở phương Tây không?”
“Các hiệp sĩ sẽ chiến đấu với lũ quái vật phải không?”
Nếu ai không rõ tình hình mà nhìn thấy sẽ có cảm giác như bụng Ben đang khó chịu sau khi nhìn thấy Vivian. Ben cau mày còn Vivian thì mỉm cười. Nó giống như một ngọn giáo và một tấm khiên đang đối chọi nhau. Vivian tưởng Roger sẽ can thiệp vào lúc này, nhưng không hiểu sao, anh chỉ đứng yên như một tảng đá.
'Nếu cấp dưới của anh như thế này, anh có nên ngăn anh ta lại không?'
Thái độ của Ben bây giờ rõ ràng là đang gây sự với Vivian nhưng thay vì can thiệp, Roger tựa người vào bàn và nhìn họ.
‘Anh ấy đã giúp mình rất tốt trong bữa tiệc lần trước. Không, khi Tainy đến gần mình, anh đã nhanh chóng ngăn lai. Tại sao bây giờ anh lại không làm gì cả?’ Vivian thầm nghĩ.
“Chúng ta không phải ra ngoài chơi.”
Ben nói thêm trong khi Vivian đang cố gắng tin vào hành động của Roger. Bây giờ, đó là một từ gai góc. Đúng như dự đoán, anh nghi ngờ khả năng của Vivian. Thoạt nhìn, vị hiệp sĩ dường như muốn nói: 'Nếu tôi không tận mắt kiểm tra kỹ năng của người khác, tôi sẽ không tin điều đó'.
Người này có phải là người như vậy không? Vivian thở dài chán nản.
"Tôi có một câu hỏi."
Vivian nhìn Enka, người không có biểu hiện chống lại cô.
“Cung điện này có nối với mặt đất không?”
"Cái gì?"
Enka có vẻ hơi bối rối. Có vẻ như anh ấy không hiểu câu hỏi của Vivian chút nào.
“Ý tôi là ở đây. Có tầng hầm không? Hay nó được kết nối trực tiếp với mặt đất?
“Có.”
Điều đó có nghĩa là có đất bên dưới mặt đất. Vivian mỉm cười đáp lại lời giải thích thỏa đáng.