Ben cau mày như thể câu hỏi của cô thật vô lý. Vivian lại nhìn Ben với nụ cười thoải mái.
“Ngài Hiệp sĩ có vẻ nghi ngờ về khả năng của tôi.”
Những từ được đưa ra sau một câu hỏi không xác định là rõ ràng. Ben nao núng trước lời nhận xét thẳng thắn rồi ưỡn thẳng ngực như thể anh chẳng còn gì để mất.
"Đúng vậy. Tiểu thư không biết gì về tình hình, cô có vẻ như sẵn sàng đi theo chúng tôi để đạt được chút thành tích.”
Mặc dù anh ta vẫn dùng kính ngữ nhưng sự thật là anh đang bận hạ thấp cô. Vivian gật đầu như thể cô ấy thông cảm với Ben. Bên cạnh cô, Roger tựa người vào bàn và nhìn Vivian bằng ánh mắt thú vị.
"Rất nhiều người cũng vậy. Tôi không biết cách sử dụng kiếm cũng như cách chiến đấu. Đó là lý do tại sao anh nghĩ rằng tôi sẽ không thể làm được điều đó.”
Giọng nói của cô ấy quá mạnh mẽ để thừa nhận điểm yếu của mình.
“Lần nào tôi cũng cảm thấy điều đó. Ồ, những nhà tinh linh sư còn là một sự tồn tại rất hiếm.”
"Cái gì?"
“Anh không biết tôi có những kỹ năng gì đâu.”
Ánh mắt cô ấy tràn ngập sự tự tin. Họ không biết tại sao, nhưng khi cô nhìn vào mắt Ben, anh ấy trông như hụt hơi. Không, cứ như thể anh ấy đang bị nghẹt thở vậy. Ben đột nhiên không thở được và ôm lấy cổ. Hành động bất ngờ của anh khiến các đội phó khác há hốc mồm.
“Tại sao vậy, hức..”
Chân của Ben lung lay và đầu gối của anh ấy khuỵu xuống. Vì nghẹt thở nên tầm nhìn của anh nhanh chóng bị mờ. Với tốc độ này, sẽ không có gì lạ nếu anh sớm bị bất tỉnh. Đôi mắt Ben nhìn xuống chợt bắt gặp hình ảnh của đôi giày trắng không hợp với cung điện của Hiệp sĩ Eckhart và cũng không phù hợp với đôi chân thô kệch của các hiệp sĩ.
Lúc đó Ben nhận ra. Cô gái trẻ đó, người quý tộc mà anh vô cùng khinh thường, đã làm điều gì đó với anh. Ben ngẩng đầu về phía Vivian, với đôi mắt trừng trừng nhìn cô đến nỗi anh gần như không thể mở nổi.
"Tôi có thể giết anh ở đây mà không cần động một ngón tay."
Vivian bình tĩnh nói ngay khi ánh mắt họ chạm nhau. Không giống như Ben, người vừa ngồi gục dưới đất, tư thế của cô ấy rất thoải mái.
“Thật nực cười khi một vị hiệp sĩ như vậy lại phán xét tôi.”
Vivian không làm gì thêm và rút lại động tác của mình vì cô chỉ đưa ra lời cảnh báo cho anh. Cô vừa dứt lời, không khí tràn vào từng lỗ trên cơ thể Ben như những đợt sóng. Chỉ khi đó Ben mới có thể thoát khỏi cơn đau nghẹt thở. Ben ho dữ dội và chạm sàn. Khi tình hình có vẻ trở nên nghiêm trọng, Roger ngơ ngác nhìn Vivian, ngạc nhiên trước tình huống xảy ra trong chốc lát.
"Tiểu thư đã làm gì?"
Roger hỏi, liếc nhìn Ben, ngực anh đang phập phồng dữ dội. Đó là khả năng mà lần đầu tiên anh nhìn thấy trong suốt cuộc đời mình. Đặc biệt, nó còn xa lạ với những hiệp sĩ chỉ sử dụng kiếm làm vũ khí và chỉ thành thạo kiếm thuật.
“Tôi đã sử dụng các đặc tính của đất để làm tiêu tan không khí xung quanh trong thời gian ngắn.”
Lúc này Enka đứng từ xa mới hiểu được câu hỏi của Vivian. Câu hỏi đặt ra là liệu nơi này có được kết nối với đất liền hay không. Vivian có thể sử dụng sức mạnh của mình vì mặt đất nằm ngay bên dưới tòa nhà. Nói cách khác mọi thứ trên mặt đất đều nằm trong khả năng của Vivian.
Vừa mới tỉnh táo lại, Ben đã đứng dậy với đôi chân run rẩy. Khuôn mặt hiện ra trắng bệch như gặp quỷ. Hành vi trước đó của anh ta đã không còn xuất hiện nữa.. Tainy giúp đỡ trong khi tặc lưỡi như một lời quở trách.
"……Điều đó có thể không?"
Roger hỏi lại như thể lời giải thích của cô ấy không được rõ ràng cho lắm. Vivian gật đầu và nhìn Ben, người đã cố gắng đứng dậy. Cô không quan tâm nếu anh không làm vậy.
“Thật ra, tôi không quan tâm liệu anh có phàn nàn về tôi hay không. Điều đó không thay đổi sự thật rằng tôi đã được Bệ hạ phong tước hiệp sĩ và được giao nhiệm vụ điều tra phương Tây.”
Giọng nói êm dịu của Vivian xuyên qua bầu không khí lạnh giá đến lạ lùng. Không ai nói một lời, nhưng họ hiểu với khả năng của cô, với những gì cô ấy đã làm với Ben, nếu cô ấy bị đối xử một cách thiếu tôn trọng một lần nữa, sẽ không có ai sống sót.
Căn phòng đồng thời nhận ra sự thật này, tràn ngập sự im lặng.
“Pfft”
Chẳng bao lâu sau, một tiếng cười không phù hợp với bầu không khí vang lên. Vivian quay đầu về phía phát ra tiếng cười. Thủ phạm chính là Roger đứng cạnh cô. Tiếng cười ngắn ngủi nhanh chóng chuyển thành tiếng cười vui vẻ. Roger lấy tay che miệng cười rất lâu như thể có chuyện gì buồn cười lắm.
Cô chưa bao giờ thấy anh ấy cười rạng rỡ như vậy trong giấc mơ của mình. Vivian ngạc nhiên. Ngay sau đó Roger ngừng cười và bước lại gần Vivian một bước.
“Ồ, đừng hiểu lầm ta. Ta không cười nhạo lời nói của tiểu thư, chỉ là mọi thứ đều vui vẻ.”
"Không sao đâu…." Vivian choáng váng.