Edit: V.O
"Pháp Hải! Lần trước để cho ngươi chạy, lần này, nơi này chính là phần mộ của ngươi!" Giọng quen thuộc của Ngũ độc Yêu Hậu vang lên ở cách đó không xa.
Khiến lòng ta thấp thỏm không yên chính là, cái tên đó, Pháp Hải.
Sao hắn lại ở đây? Ta tăng tốc, trực tiếp bay lên.
Ánh mắt hòa thượng áo trắng vẫn thâm thúy, trong mắt phản chiếu bóng dáng của ta, nhưng không có vẻ ngạc nhiên. Hắn biết ta ở đây sao?
Trên người hòa thượng không giống lần trước, không có bất kỳ dáng vẻ bị thương. Ta thở phào nhẹ nhõm.
Mấp máy môi, đi mấy bước tới bên cạnh hắn, nói với Ngũ Độc Yêu Hậu: "Mấy ngày không gặp, ngươi vẫn phách lối."
"Được được được!" Trên mặt Ngũ Độc Yêu Hậu tràn đầy niềm vui ác độc: "Không cần ta tự đi tìm ngươi, lúc trước để cho các ngươi chạy, là ta sơ suất. Vừa vặn hôm nay cùng xử lý." Nàng ta vung tay áo, nhìn chằm chằm lũ yêu bên cạnh: "Cùng tiến lên, bắt được đầu người ta thưởng lớn!"
"Phi, lại ỷ nhiều hiếp ít." Ta vươn tay ngăn nhện độc đánh lén sau lưng lại, nghiêm mặt giao sau lưng cho hòa thượng.
"Ỷ nhiều hiếp ít? Tại sao lại không chứ?"Ngũ Độc Yêu Hậu xông lên, phun khói độc về phía ta.
"Keng. . ." Một tiếng kim loại, thiền trượng màu vàng kim phá không mà đến, ép khói độc về. Ta quay đầu lại, thấy vẻ mặt hòa thượng lo lắng, lòng ta hơi chấn động, dời mắt đi.
Không biết có phải đạo hạnh của ta và hòa thượng đồng thời tinh tiến hay không, trong khoảng thời gian ngắn, đám Ngũ Độc Yêu Hậu, rơi xuống thế yếu.
"Ầm" một tiếng, Chuột Tinh đánh lén bị ta đánh mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, mất đi năng lực tiếp tục chiến đấu.
Nhện độc cũng bị thiền trượng hòa thượng đâm xuyên qua một nửa thân thể, Ngũ Độc Yêu Hậu thở hổn hển ngăn cản Kim Bát của hòa thượng, sương độc quanh thân bị hòa tan hết tầng này đến tầng khác.
"Rút lui!" Ngũ Độc Yêu Hậu ra lệnh, vội lui về phía sau, quay đầu lại cười dữ tợn: "Thanh Xà, nếu ngươi muốn cứu con rắn hoa kia, ngươi hãy đi theo ta!"
Khải Thần! Hắn ở đây? Ta trở về tìm hắn thật lâu cũng không tìm được, chẳng lẽ hắn bị Ngũ Độc Yêu Hậu bắt? Cho tới nay hắn luôn rất săn sóc ta, giống như là người thân của ta, giống như Bạch Tố Trinh!
Dường như đầu ta sung máu trong nháy mắt, không để ý chút nào, vọt theo.
"Là bẫy. . ."Bóng dáng hòa thượng ngăn ở trước ta, ta ngẩng đầu nhìn hắn, ta thấy được dáng vẻ ta liều lĩnh bạo ngược ở trong mắt hắn.
"Đừng cản ta, ta phải cứu hắn!" Dứt lời, đuổi theo Ngũ Độc Yêu Hậu.
"A di đà phật. . .ta đi cùng nàng. . ." Giọng hòa thượng nhẹ nhàng vang lên ở phía sau, theo gió vào tai, quanh quẩn trong lòng, mềm cả trái tim.
Đuổi theo đám Ngũ Độc Yêu Hậu, trực tiếp vào một sơn cốc âm u, nơi này hôi thối tận trời, mơ hồ còn có một chút khí huyết sát.
"Các ngươi thật to gan, còn dám theo tới." Ngũ Độc Yêu Hậu vung vẩy móng tay, nào có một chút vẻ bị thương.
"Khải Thần ở đâu! Ngươi đã làm gì hắn?"
"Sao, muốn gặp tình lang của ngươi vậy à?" Ngũ Độc Yêu Hậu không nhanh không chậm ngồi ở trên người nhện độc, vỗ tay: "Khải Thần, ngươi ra ngoài gặp bạn cũ đi."
Một bóng người từ từ đi ra khỏi bóng tối, hắn bước từng bước đến gần, mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhíu, cười ra tiếng: "Tiểu Thanh? Nhiều ngày không gặp, ngươi đã khỏi?"
Giọng điệu quen thuộc này, ta sợ run cả người: "Khải Thần? Sao ngươi lại. . . ở cùng với bọn họ?"
"Nơi này không tốt sao? Muốn làm cái gì thì làm cái đó. Muốn cái gì thì có cái đó." Giọng Khải Thần xa xăm dằng dặc, khiến toàn thân ta dựng cả tóc gáy.
Hắn đi tới trước mấy bước, đi quanh ta và hòa thượng, cười nói: "Ngươi vẫn cùng hòa thượng này à." Hắn dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Thanh, ngươi yêu hòa thượng này rồi hả ?"
Tay ta run lên, đôi môi cắn chặt, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu nói: "Khải Thần, chúng ta về nhà được không, trở lại động Thanh Nhai không ra ngoài nữa được không?"
"Nhà? Ngươi đang nói cái gì? Ai là người nhà với ngươi?" Khải Thần cười lần nữa, như nghe thấy chuyện gì buồn cười, cười khom lưng, cười ra nước mắt: "Các ngươi đều như vậy? Bạch Xà làm thần tiên không làm, đi ở cùng người phàm. Mà ngươi, không muốn sống ngày thanh nhàn, lại. . .thích hòa thượng! Bây giờ còn nói nhà với ta? Ở nhân gian quá lâu bị đồng hóa sao? Chúng ta là yêu, nhà ở đâu ra!"
"Khải Thần, ngươi biết ta đang nói cái gì. Ngũ Độc Yêu Hậu, sao ngươi có thể ở cùng bọn họ, Tô Tô chết thế nào ngươi quên sao?" Ta vươn tay nắm tay áo hắn, mang theo chút cầu xin.
"Đây chính là cá lớn nuốt cá bé, đây mới là thế giới của yêu, tình yêu gì đó, người nhà gì đó, đều là giả!" Khải Thần vươn tay ôm eo ta, ôm ta vào lòng hắn: "Ngươi xem, ôm cũng không có nhiệt độ!"
Ta không kiềm được nước mắt rơi xuống, nắm cánh tay Khải Thần thật chặt: "Rốt cuộc ngươi sao vậy? Ngươi sao vậy?"
Chẳng biết tại sao tâm tình của ta gần như mất khống chế, giống như trở lại hiện đại trong nháy mắt bị anh trai đẩy về phía cái chết, nước mắt mờ mắt: "Khải Thần, chúng ta về nhà có được không, ta không cần gì cả, ta chỉ muốn về nhà, chúng ta trở về động Thanh Nhai, cả đời không ra ngoài có được không, ngươi đừng đối với ta như vậy. . ."
"Hắn nhập ma rồi!" Hòa thượng kéo ta từ trong lòng Khải Thần ra, nửa ôm ta, kéo đầu ta vào lòng hắn, vỗ nhè nhẹ lưng ta an ủi: "Tỉnh táo lại, đừng bị khống chế, nếu không không cứu được hắn, còn có thể hại mình."
"Đây đúng là kịch vui." Ngũ Độc Yêu Hậu vỗ tay, cười không hề có ý tốt: "Khải Thần, không phải ngươi vẫn muốn chứng minh ngươi trung thành với ta sao? Giết Thanh Xà! Ta sẽ cho ngươi thứ ngươi muốn."
Mùi cỏ xanh quen thuộc, giống như trở lại lúc mới quen hòa thượng, nhập kịch chưa sâu.
Tâm tình dần dần ổn định, đầu óc cũng từ từ tỉnh táo, ta ngẩng đầu lên khỏi lòng hòa thượng, thấy vẻ mặt chăm chú của hắn.
"Đa tạ." Ta đứng thẳng người, xoay người nhìn thẳng vào mắt Khải Thần.
Theo Khải Thần tấn công ta, bọn Ngũ Độc Yêu Hậu cũng ra tay, quả nhiên, sở dĩ ở bên ngoài bọn họ không đánh lại chúng ta, là cố ý bày bẫy, mục đích đúng là dẫn chúng ta tới đây.
Lúc thấy yêu nhiều gấp đôi vây quanh, hòa thượng cũng bắt đầu có chút cố hết sức, mấy lần Ngũ Độc Yêu Hậu cũng suýt làm hòa thượng bị thương nặng, nàng ta ra tay tàn nhẫn, nhiều chiêu trí mạng.
Mặt Khải Thần cười cười, dieendaanleequuydoon – V.O, nhưng ra tay lại đưa ta vào chỗ chết, hắn muốn ta chết vậy sao? Ta không có cách nào thật sự ra tay với hắn, chỉ có thể tránh lại tránh.
"Nếu, ngươi muốn giết ta như vậy! Ta sẽ để cho ngươi giết ta!" Ta dứt khoát không tránh, đứng ở đó, trơ mắt nhìn Khải Thần vọt tới ta.
"Ta tin ngươi." Ta nhìn chằm chằm hắn, mắt thấy ánh mắt thâm thúy của hắn có thêm mấy phần ngạc nhiên. . .
"Khải Thần. . ." Ta nhìn kiếm không vào trong bụng ta, miệng kêu tên của hắn: "Tỉnh lại. . .đây không phải là ngươi. . ."
"Ha ha ha, ngươi đang nói cái gì!" Khải Thần cười điên cuồng, một hơi rút kiếm ra.
Máu theo vết thương văng tung tóe, thân thể của ta bị lực lớn hất ra.
Áo trắng tung bay, bóng dáng hòa thượng xuất hiện phía sau ta, ta thấy được Ngũ Độc Yêu Hậu sau lưng hắn vươn móng nhọn ra. . .
"Không. . ." Ta mạnh mẽ xoay người, đánh tới móng nhọn của Ngũ Độc Yêu Hậu.
"Phập. . ."Tiếng của thứ gì đó bị xuyên thủng. . .cục diện hỗn chiến ỏ nơi này có vẻ nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại giống như ngăn cản động tác của mọi người.
Áo trắng của hòa thượng bị máu tươi của ta nhuộm đỏ, trông hết sức nhếch nhác. . .
"Vì. . .sao?" Ngũ Độc Yêu Hậu khó khăn nghiêng đầu đi: "Ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi cái đó, tại sao đối với ta như vậy."
"Ngươi có tội. . .khiến ta làm tổn thương người quan trọng nhất của ta, tội này đáng chết. . ." Trên mặt Khải Thần lạnh lùng và tàn nhẫn hiếm có, hắn nhanh nhẹn rút kiếm ra, cười lạnh: "Ta biết bí mật của ngươi. . .ngươi không phải là Ngũ Độc Yêu Hậu. . ."
"A di đà phật."Trên người hòa thượng nổi lên kim quang, miệng hắn niệm kinh văn khó hiểu, Kim Bát trong tay sáng rực lên, trực tiếp bao phủ ở trên người Ngũ Độc Yêu Hậu.
Ngũ Độc Yêu Hậu kêu thảm thiết kinh khủng, vang dội cả bầu trời, từng lớp máu thịt trên người nàng ta biến thành khói xanh như tan rã, cuối cùng chỉ còn lại một bóng người đen như mực, bị thu vào trong Kim Bát.
Vừa thấy Ngũ Độc Yêu Hậu bị bắt, trong nháy mắt lũ yêu biến mất sạch sẽ, trong lúc nhất thời chỉ còn lại ba người chúng ta.
"Ngươi còn có thời gian nhìn, vết thương nghiêm trọng như thế." Khải Thần xuất hiện bên cạnh ta, sự đau lòng trong mắt khiến ta yên tâm vài phần, Khải Thần quen thuộc đó đã trở lại.
"Ngươi trở lại là tốt rồi." Ta vươn tay ôm cổ Khải Thần, không để ý vết thương bị kéo đau: "Sau này, đừng đi mất nữa."
Đối với Khải Thần, ta coi hắn thành người thân, có lẽ. . .là thân tình trong lòng ta khát vọng mà chưa từng có được, mặc dù ta không thừa nhận, nhưng vẫn luôn tồn tại, khát vọng nho nhỏ.
"Sẽ không. Lần này làm ngươi bị thương, ta rất đau lòng." Khải Thần vuốt vuốt tóc ta, đột nhiên nháy mắt ra hiệu với ta.
Ta mở trừng hai mắt, đối với hắn đột nhiên như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, chỉ thấy đột nhiên hắn cúi đầu đến gần ta, ta trợn to hai mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp phóng lớn của hắn. . .
"Không phải ngươi thích hòa thượng đó sao? Thử hắn xem!"Khải Thần truyền âm nói.
Ta không biết hòa thượng nhìn thấy gì.
Chỉ biết là, hắn tự tay đánh Khải Thần một chưởng văng ra, một chưởng kia, cho dù Khải Thần sớm có chuẩn bị vẫn bị đẩy cách mười mấy thước.
Chỉ biết là, ta muốn ngăn cản, bị hắn từ phía sau lưng vòng chặt vào lòng, không thể động đậy. Ta chưa bao giờ hiểu rõ, sức của hắn lớn như vậy, ngay cả yêu như ta cũng không chống cự được.
Trên mặt của hắn hiện lên phiền não ta chưa từng thấy, lông mày nhíu lại, đôi môi đóng chặt.
Mắt của hắn không rõ ràng, dường như dấy lên hết ngọn lửa này đến ngọn lửa khác, cháy. Phản chiếu rõ bóng dáng của ta.
Yên lặng một lúc lâu, ta nghiêng mặt ngẩng đầu mở miệng: "Ngươi. . ." Ta ngạc nhiên nhìn hắn, nhất thời không biết nói gì.
Nghe thấy giọng ta, thân thể hòa thượng hơi run lên, hắn hít sâu một hơi.
"A di đà phật." Hắn cúi đầu, thầm đọc một câu, cánh tay cũng từ từ buông lỏng, ngọn lửa ở đáy mắt bắt đầu từ từ biến mất.
"Khải Thần. . ." Ta đang muốn tránh khỏi hắn, đi xem thử Khải Thần có sao không.
Đã cảm thấy cánh tay lỏng ra, chợt lại bị nắm chặt!
"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Lòng ta xấu hổ, nhưng lại có chút ngọt, vừa lo lắng hòa thượng ra tay quá nặng làm Khải Thần bị thương, lại vừa kiềm chế rung động dưới đáy lòng.
"Nàng. . .chẳng lẽ là. . ." Hòa thượng nói mấy chữ, lại nuốt xuống, chỉ nhìn ta, càng khó xử.
"Tiểu Thanh, đi theo ta!" Khải Thần đứng dậy, lau vết máu ở khóe miệng, vươn tay về phía ta: "Chúng ta về nhà."
Ta trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm hắn, với sự hiểu biết của ta về hắn, dĩ nhiên ta biết hắn vẫn còn đang đùa, nhưng ta không đành lòng nhìn hòa thượng khó xử, tính nói chút gì đó giải vây.
Hơi thở hòa thượng lại bắt đầu không yên, giọng hắn lạnh lẽo và đau đớn, khàn khàn mấy phần: "Nàng. . .chẳng lẽ là. . .thích hắn?"
"Ta. . ." Tâm ý của ta, chẳng lẽ ngươi còn không rõ sao? Ta nghiêng mặt nhìn sang hắn, lại nhìn về phía Khải Thần, nhìn gương mặt Khải Thần như xem cuộc vui, hung hăng cắn cắn môi.
Đáy mắt hòa thượng có vài phần hốt hoảng, dùng sức, đỡ người ta đứng thẳng, ép ta quay mặt nhìn vào hắn, gầm nhẹ: "Nói cho ta biết. . ."
Ta mấp máy môi, chợt hắn bịt kín miệng của ta, mày càng nhíu chặt, môi mím chặt, mở miệng: "Ta không cho. . ."
'Ta không cho phép. . .' trái tim của ta đậpbình bịch không ngừng.
"Không cho phép? A. . ." Khải Thần cười lạnh: "Ngươi có tư cách gì?"
Hòa thượng nhìn chằm chằm Khải Thần một lúc lâu: "Ngươi nói đúng, ta không có tư cách. . ." Cánh tay hắn kiềm chế ta, lại buông ra một lần nữa.
Hắn lại rút lui lần nữa sao? Có lẽ đối với hắn mà nói, có thể tình cảm thật không quan trọng. Hoặc là, người hắn thích không phải là ta? Chỉ bởi vì thân phận của Tiểu Thanh là kiếp nạn của hắn? Ta cũng không phải là Tiểu Thanh thật đúng không. Đối với ngươi, ta là gì chứ?
Khóe miệng ta nở một nụ cười khổ, quả nhiên, tình cảm không thể thử, hơi quá sẽ mất nhiều hơn được, có lẽ phần đau khổ này chính là báo ứng.
"Khải Thần, tỷ tỷ ở Yêu giới, ngươi có thể đi xem thử giúp ta không, ta nói chuyện với hắn một chút." Khải Thần thở dài, biến mất ngay tại chỗ.
"Pháp Hải, ta nghĩ, chúng ta cần gì dây dưa như vậy? Ngươi là cao tăng, tương lai sáng bừng." Ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, đầu khôi phục rõ ràng sau hỗn loạn: "Ngươi đã nói, ta là kiếp nạn của ngươi, nhưng ta đã nói rất rõ ràng, ta không phải là Tiểu Thanh, không phải là Thanh Xà Yêu, có lẽ ta cũng không biết chính mình là ai, ta biết ngươi hiểu ý của ta. Cho nên. . ." Ta nói nghiêm túc từng chữ một: "Ta với ngươi không có liên quan, ngươi biết không?"
"Đối với nàng. . .rất thống khổ, rất căm tức, vô cùng. . .ghen. . .nhìn hắn làm như vậy. . .ta. . .không khống chế được. . .ta không phải là Phật, chỉ là người phàm. . ."
"Cảm giác này ép ta sắp điên rồi. . ."
"Mặc dù ta không có tư cách, nhưng ta không cho phép."
"Ta không quan tâm nàng là ai, đều không cho nàng rời đi, lại càng không cho phép nàng thích người khác!" Hắn nắm chặt vai ta, nghiêm túc khiến cho ta sợ, mỗi một câu nói, ta chưa bao giờ hy vọng xa vời nghe được từ trong miệng hắn.
"Ngươi vậy là ích kỷ." Ta hung tợn nói, nước mắt rơi xuống từng giọt một. Ta đã chờ những lời này bao lâu?
"Ta rất sợ." Hắn kéo ta vào lòng.
Ta lui về phía sau, nhìn chăm chú vào mặt hắn, trong mắt hắn là không hiểu, nở nụ cười, bước khập khiễng hôn lên môi hắn, lạnh lẽo.