Edit: V.O
Sinh thời còn có thể đến Địa Phủ một chuyến, thật đúng là phiêu lưu, nhưng nghĩ đến không bao lâu sẽ được gặp lại Hắc Vô Thường.
Ngày Đoan Ngọ lại càng ngày càng gần.
Lúc ta...tỉnh lại, gục ở trên bãi đá nhỏ, lúc này Tháp vàng nho nhỏ đang trôi lơ lửng trên không trung, tự xoay tròn, ánh sáng chợt lóe chiếu rọi ở trong mắt ta. Ta vươn tay bắt lấy tháp. Bảo bối hữu dụng như vậy, dĩ nhiên ta không khách sáo nhận lấy, đây chính là thần vật nối liền lục giới, muốn trở về tất nhiên phải nghiên cứu kỹ một phen.
Phủi bụi trên người, lại thấy hà bao màu xanh Tiểu Thanh đưa ta đang thắt ở bên hông. Tiểu Thanh nói trở lại dương gian là có thể mở ra, ta suy nghĩ một chút vẫn từ bỏ việc bây giờ đi nghiên cứu hà bao đó, vẫn là chờ có thời gian từ từ xem vậy. Có trực giác khiến cho ta cảm thấy món đồ này có chút đau thương.
Nhưng ta để tháp này chỗ nào. . .đang rầu rỉ không biết để bảo tháp không nhỏ trong tay ở đâu, đột nhiên cảm thấy ngón tay đau đớn, định thần nhìn lại, tháp này lại như có linh tính làm rách một vết thương nho nhỏ trên ngón tay, một giọt máu tươi từ chảy thân tháp rồi vào đỉnh tháp, biến mất không thấy gì nữa.
Lúc ta trợn mắt há hốc mồm, vết thương đó cũng từ từ bắt đầu khép lại. Chỉ thấy một đường kim quang chợt lóe, tháp trong tay không thấy nữa. Cái quỷ gì! Ta mở trừng hai mắt, nhìn trên dưới người cũng không phát hiện bóng dáng của nó, nhưng phát hiện trên cổ tay có thêm một ấn ký cánh hoa màu vàng kim. Đây chính là tháp đó? Nhưng làm sao lấy ra, ý niệm chợt hiện, tháp này tự động xuất hiện ở trên tay ta!
Ôi, ôi, ôi, đây đúng là bảo bối tốt, chẳng lẽ cái này đã nhận chủ?
Chờ ta đi ra ngoài động, phát hiện bầu trời bên ngoài đã tối hẳn, đến Địa Phủ hơn nửa ngày, cũng không cảm thấy qua bao lâu. Quả nhiên là ranh giới khác biệt, ngay cả mức độ thời gian trôi qua cũng không giống nhau. Ta làm phép nhanh chóng xẹt qua đất tuyết, chạy đến Hồ Thanh Linh, Khải Thần sẽ không chờ nóng nảy đó chứ.
Hồ Thanh Linh ở dưới ánh trăng trong trẻo nhẹ nhàng như gương, chiếu rọi ánh sáng, khắp nơi yên tĩnh không có ai. Ta nhìn bốn phía, cũng không thấy bóng dáng Khải Thần, kỳ lạ, chẳng lẽ còn ở đáy hồ? Lâu như vậy sao chưa kết thúc, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Đang lúc ta bắt đầu lo âu không yên, mặt hồ xuất hiện gợn sóng, một con rắn hoa to lớn, chạm mặt nhào tới.
Ta vô thức tránh đi, cám giác nhơ nhớp trên tay làm ta rùng mình.
"Ngươi tránh cái gì. . ."Khải Thần hóa hình người, mặt bất mãn xoay người, hắn mới vừa nhào vào khoảng không, thiếu chút nữa đã té ngã.
Ta cười rực rỡ, taydùng sức chà lau ở trên người, ngay cả tóc gáy trên người đều dựng lên. Cho tới bây giờ ta vẫn không có cách nào tiếp nhận nguyên hình này, dù sao cho dù là người phàm nào, đột nhiên hơn nửa đêm có một con rắn lớn chạy đến, mở miệng to như chậu máu nhào lên, cũng không thể không sợ. Dĩ nhiên cũng không thể để cho Khải Thần biết ta ghét hắn. "Khụ" giả ho khan dời đi sự chú ý của hắn: "Ta thấy yêu khí của ngươi đã thu lại, bây giờ cảm thấy thế nào?"
"Cũng không có gì lớn, không cảm thấy gì, nhưng hình như quả thật có thể khống chế yêu khí rồi!" Khải Thần kiểm tra thân mình một chút, mừng rỡ: "Vậy là có thể đi theo ngươi du lịch rồi!"
"Được rồi, chuyện xong xuôi, chúng ta xuống núi đi. Ta đã tìm được đồ tốt." Ta vươn tay biến Tháp Thất Bảo Linh Lung ra: "Cái này trông không tệ đúng không."
"Đây là cái tháp Nhân Tham gia gia nói?" Khải Thần ngạc nhiên nhìn ta: "Ngươi lấy được ở đâu?"
Nói đơn giản lai lịch của tháp đó một chút. Mắt ta lướt qua hà bao màu xanh đung đưa trên người, vẫn che giấu chuyện đến Địa Phủ, chuyện này càng ít người biết càng tốt.
"Các ngươi trở lại rồi." Nhân Tham gia gia mong đợi nhìn sau lưng chúng ta, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng lão muốn tìm.Thở dài thật sâu, cả người uể oải không phấn chấn: "Xem ra. . .là ta suy nghĩ nhiều, dù sao đã nhiều năm như vậy, nếu có tin tức, nhất định là đã sớm trở lại. . ." Lão tự lẩm bẩm thật thấp.
Thấy bộ dạng lão như vậy, ta cũng không biết an ủi lão như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lấy tháp ra: "Gia gia, mặc dù ta không tìm được tôn nữ của ngài, nhưng pháp bảo này, ta đã mang về, nhưng dường như đã xảy ra một ít vấn đề, nó nhận chủ rồi. . ."
Nhân Tham gia gia ngẩng đầu lên, mắt nhìn thân tháp kim quang chói lọi: "Nếu có thể tìm được tháp này, vì sao tiểu tôn nữ của ta. . ." Lão lại thở dài: "Thôi, các ngươi có thể mang tin tức ở đỉnh núi về, cũng coi như là giúp ta một chuyện, nếu tháp này nhận chủ, ta cũng không giữ lại, các ngươi cũng thành công kiềm chế yêu khí, đi đi." Lão đứng dậy, phất phất tay.
Cái tháp nát này, còn nói là bảo bối gì, kết quả còn không phải là cũng không giúp được gì. Nhìn thấy một lão nhân lớn tuổi như vậy, bi thương như thế, ta cũng tức giận, oán giận với bảo tháp chợt lóe chợt lóe trong tay. Lúc ta chuẩn bị thu tháp, đột nhiên tháp mất khống chế, ánh sáng chói mắt, bay đến Nhân Tham gia gia, nhanh chóng xoay tròn mấy vòng.
Đối với dị biến này, ta và Khải Thần ngẩn người, chỉ thấy dây buộc tóc màu đỏ của Nhân Tham gia gia đứt ra trong nháy mắt, dieendaanleequuydoon – V.O, tóc màu bạc bay ra, khí thế tăng vọt.
Đây là? Cách giải cầm tù Nhân Tham gia gia?
Dường như trong tháp truyền ra tiếng hừ lạnh. Trong đó lẫn ý vị không thoải mái khiến vai ta run lẩy bẩy, đẩy Khải Thần bên cạnh: "Mới vừa rồi ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
"Tiếng gì, nào có tiếng gì." Khải Thần vô tội nhìn mọi nơi, lắc đầu.
"Chẳng lẽ ta nghe lầm?" Ta vuốt vuốt trán, chính xác là gần đây ta quá mệt mỏi, nghe nhầm.
Ngay sau đó, một ánh đỏ từ tầng tháp thứ ba bắn ra, trên mặt đất dần dần xuất hiện một bóng dáng màu đỏ, lờ mờ không thấy rõ, từ từ rõ ràng.
Đó là một thiếu nữ tuổi không lớn lắm, mặt trắng như mây chiếu kim quang, lẳng lặng nhắm mắt lại, không nhúc nhích.
. . .đây là khi không biến ra người à? Ta trừng mắt, nhìn chằm chằm tháplóe lên trong không trung, đột nhiên mừng rỡ, đây thật đúng là bảo bối tốt tâm linh tương thông.
"Liên Y. . .là, là Liên Y. . ." Nhân Tham gia gia thấy bóng dáng kia, nhất thời tiến lên: "Cháu gái đáng thương của ta, con sao vậy, con sao vậy!"
Tháp làm xong một ít chuyện, chui vụt vào trong tay áo của ta, biến mất không thấy gì nữa. Ta vuốt ve ấn ký cánh hoa màu vàng kim. Cảm giác mình thật đúng là may mắn.
Không qua bao lâu, nữ tử yếu ớt kia tỉnh lại. Mắt đẹp lướt qua người Nhân Tham gia gia, hiện ra vẻ ngạc nhiên, dường như không thể tin được, lại dụi dụi mắt một lần nữa: "Gia gia? Có phải con đang nằm mơ không?" Nàng nghi ngờ vỗ vỗ gò má của mình: "Chẳng lẽ con đã về?"
"Liên Y, khổ cho con, con, bây giờ con đã về." Nhân Tham gia gia ôm Liên Y nước mắt tung hoành: "Là gia gia không tốt, để con bị nhốt suốt bảy mươi năm, cũng may con không sao, không sao là tốt rồi."
Liên Y vỗ vỗ sau lưng lão nhân, nhẹ giọng an ủi: "Gia gia, chúng ta đứng dậy trước, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trước đứng lên rồi từ từ nói." Nàng hạ mắt xuống, giọng nói có chút vô lực, chẳng biết tại sao, bản thân ta cảm thấy nàng không quá mừng rỡ vì gặp lại, ngược lại có chút ưu sầu.
Mặc dù trong lòng ta không hiểu, nhưng dù sao người ta cũng là người nhà đoàn tụ, ta và Khải Thần cũng không tiện quấy rầy, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng cáo biệt.
Nhân Tham gia gia gật đầu, giải thích với Liên Y tại sao nàng trở về, cũng để cho nàng nói tạ ơn ta. Liên Y cô nương kia gật đầu, nói tạ ơn với ta, nhưng ánh mắt có chút ảm đạm: "Không biết Thanh cô nương cứu ta từ Yêu Giới về thế nào?"
"Yêu Giới?" Ta ngẩn người, mới hiểu thì ra tầng thứ tư của của Tháp Thất Bảo là Yêu Giới: "Là tháp tự thả ngươi trở về, cụ thể ta cũng không rõ lắm."
Liên Y nghe ta nói như vậy, cũng không hỏi nhiều, ta và Khải Thần cũng cáo từ Nhân Tham gia gia. Lúc gần đi vì đáp tạ ta, Nhân Tham gia gia còn cố ý cho ta sợi râu của lão, nói là lúc cần thiết có thể cứu mạng, đây là đồ tốt, ta cũng không khách sáo nhận.
"Thanh nhi, không phải là chúng ta có thể đến nhân gian du ngoạn rồi sao? Kể từ lần trước gặp phải hòa thượng kia, ta cũng không xuống núi nữa. Không phải ngươi nói Bạch nương nương thành hôn với nhân loại, đã thật lâu ta không gặp người." Khải Thần kéo tay áo của ta, mặt lấy lòng vui vẻ nói: "Thanh nhi, chúng ta đi thăm Bạch nương nương có được không?"
Cũng không phải ta không động tâm với lời đề nghị của hắn, chỉ là trong khoảng thời gian này ta và tỷ tỷ cãi nhau, hiện giờ quan hệ cứng nhắc như thế, ta có mặt mũi gì trở về nữa. Nghĩ đến Bồ Tát kêu ta đi theo bên cạnh tỷ tỷ, trợ giúp nàng báo đáp ân tình, sau khi kết thúc cam kết đưa ta về hiện đại, bây giờ lại trở thành tình huống như thế, chẳng những không thể quay về, ngay cả lòng cũng nhét vào nơi này, thật đúng là thất bại.
"Thanh nhi, ngươi đang nghĩ gì vậy? Chúng ta đến chỗ Bạch nương nương được không?" Khải Thần thấy ta ngẩn ra, vươn tay đẩy ta. Ta thật sự là không biết từ chối hắn thế nào, chỉ phải gật đầu. Mấy ngày nay, sắp tới Đoan Ngọ, đúng là nên trở về xem sao.
Đường trở về cũng không tính quá xa, dùng phép không đến nửa ngày đã đến. Khải Thần chết sống không đồng ý chạy như bay, đi ngang qua chỗ nào nhất định phải đi lượn quanh một vòng, ta nào quản được hắn. Cứ như vậy qua mấy ngày, mắt thấy sắp đến Đoan Ngọ, hắn cũng khôngvội, khuyên cũng không nghe, ta lại không thể bỏ lại một mình hắn, ta chỉ phải tự nhận xui xẻo, mặc cho hắn giống như hài tử chưa từng thấy thành trấn, không quan tâm hắn.
Dù sao nhân gian vẫn náo nhiệt. "Thanh nhi, đây là gà quay có đúng không, ta muốn ăn cái này." Hắn cứng rắn kéo ta chạy đến trước cửa hiệu gà quay chảy nước miếng, ta khinh bỉ hắn: "Ta nào có tiền mua gà quay cho ngươi."
"Vậy làm sao bây giờ, ta muốn ăn." Hắn lại nhìn chằm chằm, tuyệt không để ý ánh mắt khác thường trên đường.
Ta không có cách nào, đang tính lén trộm ít bạc, đột nhiên đuôi mắt nhìn thấy một bóng trắng chạy ra từ trong cửa hiệu gà quay trong nháy mắt, tốc độ này nhân loại bình thường không thể làm được.
"Khải Thần, có gà quay không cần tiền, có muốn ăn không?" Ta híp mắt, kéo lấy Khải Thần chảy nước miếng đuổi theo bóng trắng.
Bóng trắng nhanh chóng lượn quanh ngõ hẻm như ngựa quen đường cũ, đến đất trống không ai, mới ngừng lại, quan sát khắp nơi. Ta quen mặt tiểu hài này, đây không phải là tiểu hồ ly bán yêu trước đó vài ngày nhìn thấy ta đầu độc ở giếng nước đó sao?