<bù chương>
Edit: V.O
Phong ấn ảo cảnh Thiên Ma đã có tiếng vỡ, quả nhiên dãn ra không ít, khí đen dày đặc lan tràn ở vết nứt. Chúng ma tấn công vết nứt ở ảo cảnh. Lan U, Lan Cốc mới vừa vào ảo cảnh thì có rất nhiều ma quấn lên.
Nơi này giống như là địa ngục, kẻ địch vô biên vô tận. Không biết phải chiến đấu bao lâu.
Trên quần áo tuyết trắng của Lan Cốc đã nhuộm tầng tầng vết máu, thi thể bên cạnh gần như chất thành đống. Mà Lan U đứng ở trong núi thi thể giống như huyết nhân.
"Còn chưa chết đúng không."
"Ngươi không thể nói chuyện khách sáo chút sao."Giọng nhỏ nhẹ bất đắc dĩ của Lan U truyền đến, Lan Cốc không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cho dù không quá quan tâm nam nhân này, nhưng dù sao cũng là người chung sống mấy trăm năm, dù sao cũng có một chút xíu tình cảm.
"Tập trung, ma cấp cao tới." Lan U nhìn chằm chằm chỗ sâu tối đen, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có.
"Lần này sẽ chết sao?"
Lần này Lan U không cười Lan Cốc nói chuyện bén nhọn nữa, giọng hắn trong bóng tối rất rõ ràng: "Tiểu Cốc, lập tức ra ảo cảnh. . ."
Vẻ mặt Lan Cốc hờ hững, vẫn đứng lẳng lặng tại chỗ không nhúc nhích.
"Tiểu Cốc, đi đi!" Lan U nhíu mày.
Một lúc lâu, Lan Cốc thờ ơ trả lời: "Chỉ là cây khô mà thôi."
"Kiểu không chịu trách nhiệm này, ta không muốn nghe lần thứ hai.” Trong lòng Lan Cốc hơi động, giọng nói nghiêm túc như vậy, Lan U nghiêm túc. Nhưng, có cần phải như vậy, Lan Cốc thắc mắc.
Nếu Lan U nói như thế, vậy nhất định là nên. Lan Cốc bay đến lối ra.
“Ôi chao! Sao lại chạy chứ. Bắt về, nhất định Tôn chủ sẽ thưởng hậu hĩnh cho ta. . ." Ma kèm theo khói mù, bao phủ Lan Cốc: "Tiểu cô nương, đừng chạy."
Một thanh kiếm ngăn ở trước mặt khí đen.
"Ngươi đã muốn chết trước, ta không ngại lấy mạng ngươi trước."
. . .
Thiên đình vẫn bình tĩnh lạnh như băng, sương mù ngưng tụ lại tản ra, trông rất đẹp. Nhưng vẻ đẹp này lại dùng tính mạng duy trì, chúng tiên hưởng lạc không biết tai nạn phủ xuống, cũng chỉ có Hoa quân Lan U mà Ngọc Đế coi là cái đinh trong mắt chống cự mà thôi.
Lan Cốc ngồi ở trên bậc thang trước phong ấn ảo cảnh, quần áo bị nhuộm thành màu đỏ sậm nhắc nhở nàng có một người như vậy ở trong ảo cảnh, đang chiến đấu hăng hái.
Lan Cốc bị Lan U nói nhiều nhất chỉ là một từ lạnh lùng, một người đối với tính mạng của mình cũng lạnh lùng, đối với hắn có thể có mấy phần ấm áp. Lúc này lại không còn lạnh nhạt giống bình thường, lần đầu tiên có cảm giác ngồi không yên.
Chờ đợi khá lâu, thời gian từ một ngày chồng chất thành trăm ngày.
Hơn ngàn lần đứng lên ngồi xuống.
Nước mắt lơ đãng trượt xuống, rơi vào trong lòng bàn tay Lan Cốc, lành lạnh.
Hoa. . .cũng có nước mắt?
Có linh cảm mơ hồ, Lan U không về được sao? Lan Cốc suy sút ngồi xuống lần nữa. Nàng cũng muốn vào ảo cảnh xem thử, nhưng không nghĩ tới sau khi nàng đi ra, Lan U đã phong tỏa lối vào, nàng nào có thể phá được phép của hắn.
Thiên Đế có thể mở ra, nhưng không thể nào Thiên Đế lại giúp đỡ, lại nói, Lan U cũng không chịu để cho Tiểu Cốc của hắn đi cầu xin Thiên Đế.
Cái tên Lan U làm người ta. . .ghét này. Lan Cốc cúi đầu. Mũi ê ẩm, ở nơi này tiên khí lượn lờ, thiên quy vẫn ở thiên đình, cảm thấy lạnh lẽo.
Không có Lan U, nơi này còn có gì ấm áp.
Cố nuốt chua sót trong họng xuống. Lan Cốc chuẩn bị trở về.
Nàng phải giúp hắn chăm sóc hồ hoa của hắn, tẩm cung của hắn, nếu không hắn trở lại nhất định sẽ càm ràm một phen.
Hắn quý ao hoa nhất, sao có thể không trở lại.
Lan Cốc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt trời.
. . .
Không có Lan U tồn tại, dĩ nhiên Thiên Đế vui vẻ, làm ra vẻ bi thương sau đó phong phủ đệ Hoa quân cho Hoa quân mới. Đương nhiên Hoa quân đó không phải là Lan Cốc, Lan Cốc bị đuổi ra khỏi phủ đệ giống như chó nhà có tang. Mặc dù có vài thần tiên cầu xin Thiên Đế tha, nhưng Thiên Đế coi Lan U là cái đinh trong mắt sao có thể nghe vào. Trong cơn tức giận xử lý mấy thần tiên, rồi không còn tiếng phản kháng nữa.
Đối mặt với lửa giận của Thiên Đế, chúng tiên cảm thấy lo lắng, cuối cùng ai nhìn thấy Lan Cốc đều giẫm một phát.
"Ui, đây không phải là Lan Cốc tỷ tỷ sao, sao ngồi ở đây."
"Khánh tỷ tỷ, tỷ không biết rồi, nhất định là Lan Cốc tỷ tỷ đang ngắm hoa ở nơi này. Muội thấy sau này nàng ta chỉ có thể ngắm hoa cả ngày ở đây."
"Tại sao vậy chứ."
"Bởi vì, chủ nhân Lan U của nàng ta, đã chết ở ảo cảnh Thiên Ma, nàng ta là một con chó nhà có tang."
"Ngươi nói ai chết?"Lan Cốc đứng lên.
"Còn có thể là ai, không phải là đại nhân Lan U ngươi cả ngày diễu võ dương oai ỷ vào sao. Lúc nàyxem ngươi còn giả bộ cái gì!"
"Ngươi nói lại lần nữa."Lan Cốc nắm cổ áo vị tiên nữ đó, hờ hững nói.
"Không xong, đánh người rồi. . ."
. . .
"Tránh ra." Lan Cốc ném cái cây Liễu khô héo kia xuống đất, lạnh lùng nhìn một tiên nữ khác bị dọa sợ đến mặt trắng bệch.
“Gan ngươi quá lớn. Dám hại tiên nữ, dieendaanleequuydoon – V.O, ta phải bẩm báo với Thiên Đế."
"Tùy tiện." Lan Cốc xoay người rời đi.
Không ai có thể quyết định mạng của Lan U. Hắn sẽ không chết.
. . .
Thiên Đế giận dữ vì chuyện này, chặt đứt một nửa tiên căn của Lan Cốc, phân cho cây Liễu khô héo đó. Cũng bỏ đi tiên tịch của Lan Cốc.
Tất cả mọi người cho là Tiên quân cường đại Hoa quân Lan U đã chết ở ảo cảnh Thiên Ma, chỉ để lại một cây hoa Lan sắp sửa khô héo.
Mặt Lan Cốc vô cảm nhẫn nhịn tất cả mọi chuyện.
Nàng chỉ là một cây hoa Lan, sống nhờ nước mắt Hoa quân, chết cũng không là gì.
Nhưng. . .dường như Lan Cốc nhìn xuyên phong ấn ảo cảnh. . .nhưng, Lan U, người ở đâu.
Sống qua ngày trở nên đơn giản, mỗi ngày ngồi ở lối vào ảo cảnh chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi. . .
Cho đến lúc. . .
"Tiểu Cốc. . ."
Cho đến lúc giọng quen thuộc vang lên.
Cho đến lúc áo trắng quen thuộc đi ra từ ảo cảnh.
Mặt Lan Cốc vô cảm, người bị tất cả Thiên binh hài hước gọi là cọc gỗ lại nước mắt đầy mặt. Nàng chỉ biết ngơ ngác ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn người mà tất cả mọi người không tin sẽ trở lại, trừ mình.
Thật sự là Hoa quân thích đánh thú, thích trồng hoa, thanh nhã ưu nhiên.
Hắn trở lại. Cuối cùng cũng trở lại.
Hớn hở, kích động kèm theo nước mắt rơi xuống. . .những thứ này cũng không giải thích được tâm tình của nàng.
Mấy trăm ngày ở đây, nhân gian đã mấy trăm năm, loại chờ đợi này vẫn đáng giá, đáng giá.
"Tiểu Cốc. . ." Mắt thấy hắn đi tới, Lan Cốc muốn nói điều gì đó.
Nhưng. . .
Sau đó một bóng màu xanh đi từ ảo cảnh ra, khiến tất cả lời nàng muốn nói nghẹn ở trong họng.
Trong khoảng thời gian ngắn, im lặng. . .
"Người kia là. .."Trợn to hai mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. Ta vươn tay chỉ bóng dáng trong cảnh giống ta như đúc, hỏi Lan Cốc: "Chẳng lẽ là ta?"
"Đúng, chính là ngươi." Lan Cốc gật đầu, trong ánh mắt có chút lạnh lùng: "Cũng có thể nói không phải là ngươi."
"Ngươi có ý gì? 5000 năm trước, ta còn chưa xuất thế, hiện giờ ta cũng mới 500 tuổi mà thôi." Chẳng lẽ là chuyển thế sao? Kiếp trước của ta, nhưng sao lại có dính dáng đến Lan U này.
"Kiếp này ngươi đầu thai thành Thanh Xà, chuyện này rất khó hiểu sao." Lan Cốc khẽ thở dài một hơi, ngồi ở trước bàn, ngón tay xanh miết miết rồi nhấc bầu rượu lên.
"Ta không hiểu ngươi nói những chuyện này với ta làm gì. . ."
"Vì để ngươi rời khỏi đây." Lan Cốc chậm rãi đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm ta: "Ngươi không thể dính dáng tới Lan U nữa, yêu ngươi, người đã bỏ đi tiên tịch vì ngươi, thậm chí bỏ cả sinh mạng. . ." Giọng Lan Cốc khẽ run, ánh mắt vẫn kiên định: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn liên lụy cả đời người nữa sao?"
"Ngừng." Giơ tay lên, ý bảo nàng đừng nói nữa, bây giờ ta đã không hiểu ra sao: "Ngươi nói kiếp trước ta hại Lan U, vậy, bây giờ Lan U là ai?" Hỏi ra vấn đề rối rắm trong lòng, lại cảm thấy có chút không muốn nghe đến đáp án, nếu như, nếu như, người kia là ..là hòa Thượng, ta phải làm sao.
"Nghiêm Lộ Thành."
Nghiêm Lộ Thành, nghe được ba chữ này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sao lại là hắn. Nếu như nói có vài người định sẵn là sẽ gặp phải trong sinh mạng, nếu như theo lời Lan Cốc, Lan U và ta đã từng yêu nhau, vậy, kiếp này, tại sao ta lại không có một chút xíu tâm tình thích hắn.
Ta lẳng lặng, không biết nên làm thế nào cho phải, Lan Cốc cũng không dây dưa nhiều, thẳng đến khi đi ra cửa phòng.
Thật chẳng lẽ phải cách xa Lộ Thành? Aiz. Lan Cốc, ngươi xuất hiện thật hơi chậm, nếu Lộ Thành chưa tỏ tình với ta, ta còn có thể lạnh nhạt tránh đi, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta, rõ ràng là nghiêm túc. Ta phải nói với hắn những chuyện này thế nào đây.
"Cứu mạng. . ." Không biết tiếng kêu gào nhỏ từ đâu truyền đến. Đang ở ngoài phòng? Sẽ là ai?
Trời đã tối rồi, cũng không biết rốt cuộc ta hôn mê trong hồ nước rồi ngủ bao lâu, nghĩ đến hành động của hòa thượng, trong lòng lại đau nhói, thật không hiểu, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Yêu thì không phải là sinh mạng sao, không thích cũng đừng tổn thương .
Hồ nước? Tại sao lại là cái hồ nước này, tiếng cầu cứu đang ở phía dưới hồ nước. Không phải Sen Tinh này đã bị thu sao? Chẳng lẽ hòa thượng không bắt được nàng ta? Có cần xuống xem thử không, nhưng, ta sợ nước, ôi, ôi, ôi.
Hả? Có người đến? Nghe tiếng bước chân từ từ đến gần, ta nhẹ nhàng tránh đi, nấp ở phía sau núi giả, giấu hơi thở.
Một bóng dáng nữ tử từ từ rõ ràng, sau khi thấy rõ ràng, ta ngẩn cả người, người này chính là Nghiêm phu nhân! Khuya khoắt nàng lại tới hồ nước làm cái gì.
Đột nhiên nhớ tới ban ngày lúc thấy nàng, nàng cười nhìn ta, mơ hồ ẩn chứa nguy hiểm gì đó. . .
"Tiểu Thanh cô nương, đêm nay không ngủ được, sao lại tới hồ nước? Tới đi bộ sao. . ." Mấy giây, chợt mặt Nghiêm phu nhân phóng lớn ở trước mắt ta, khuôn mặt trắng xanh, con ngươi đen tỏa sáng nhìn chằm chằm ta. Tim, phịch một tiếng, chợt nhảy. . .bà ta phát hiện được ta từ lúc nào.
Ta lui về phía sau mấy bước, cố gắng bình tĩnh, cảm giác không yên mạnh mẽ, cong khóe miệng: "Không ngủ được, nên ra ngoài đi một chút, phải hỏi Nghiêm phu nhân mới phải, trễ như thế tới hồ nước bên này, là có chuyện gì sao?"
"Ta? Ta tới tìm Tiểu Thanh cô nương." Nghiêm phu nhân nhếch miệng cười: "Ngươi tự mình đưa tới cửa, vốn cho là đối phó hòa thượng cần tốn không ít tu vi của ta, vậy, thức ăn ngon đại bổ như ngươi, đã đưa tới cửa." Nghiêm phu nhân xòe bàn tay ra: "Ngươi đi theo ta, hay là ta ra tay kéo ngươi đi?"
"Nghiêm phu nhân thật sự đang ở đâu?"