Edit: V.O
"Đương nhiên là có." Ta gật đầu, suy nghĩ một chút nói: "Ngươi xem, nếu cha ngươi là Thái Sư, không phải là phải tìm chính thê môn đăng hộ đối cho ngươi, vì gia tộc, ngươi phải tìm thêm vợ kế tiểu thiếp, chẳng phải là ta sẽ bị hành hạ." Dĩ nhiên đây đều là lấy cớ.
"Nàng yên tâm, ta chỉ yêu một mình nàng." Nghiêm Lộ Thành dừng bước chân, nghiêm túc nói.
Yêu một mình ta có cái lông á, kết quả còn không phải là chia sẻ với mọi người. Ta bĩu môi: "Ngươi đến tìm ta cũng được, nhưng tuyệt đối không thể gây thêm phiền phức cho ta."
"Thêm phiền phức? Làm gì có." Nghiêm Lộ Thành thắc mắc không hiểu.
Bỏ đi, hắn không hiểu thì không hiểu đi, dù sao ta cũng không thể nói ra sự thật.
"Lại nói, không phải ngươi rất bận, sao có thời gian tới đây?" Ta ngồi trên ghế, hỏi.
"Thật ra thì ta thuận tiện ghé thăm nàng một chút, lần này chủ yếu là vì giải quyết chuyện lạ trong phủ, vừa vặn đi ngang qua Tô Châu." Nghiêm Lộ Thành cười với ta, nhưng lúc này ta miễn dịch với hắn, tất cả sự chú ý của ta đều tập trung ở trong lời hắn nói.
Hắn nói gì? Chuyện lạ? Ta ngẩng đầu lên: "Lộ Thành? Ngươi nói, chuyện lạ? Chuyện lạ gì?"
"Nhắc tới cũng lạ." Nghiêm Lộ Thành thở dài: "Gần đây trong phủ chúng ta động một chút là có người mất tích, mất tích lại trở về không giải thích được, mọi người đều ngủ không tỉnh. Cho dù trong phủ đóng chặt cửa, vẫn có người tự dưng biến mất. Phụ thân nghi là có yêu quái gì quấy phá."
Còn nghi gì, đương nhiên là có yêu quái. Nếu không ai có bản lĩnh cao như vậy. Nếu là yêu quái, ta cũng muốn vào giúp vui. Cả ngày ở nhà cũng sắp chán chết.
"Lộ Thành, ta. . ." Nói thế nào mới được đây.
"Sao, có lời gì, nàng nói thẳng đi." Nghiêm Lộ Thành nhìn ta.
"À, ta cũng tính đi Kinh Thành làm việc, có thể cùng đi với ngươi không?" Cũng không biết có phải yêu phản ứng nhanh không, ta gần như phản ứng trong nháy mắt.
"Dĩ nhiên có thể, nàng đi cùng với ta, ta cầu còn không được." Nghiêm Lộ Thành nở nụ cười.
"Được, ta đi nói với tỷ tỷ một tiếng."
Tỷ tỷ dễ nói chuyện, ta nói đi chơi, tỷ tỷ cũng chỉ dặn dò ta đừng gây họa gì. Cứ như vậy, ta thuận lợi ra khỏi Bạch phủ.
Hai chiếc xe ngựa đứng ngoài cửa. Lộ Thành nghĩ rất chu đáo, biết ta không muốn ngồi cùng một xe ngựa với hắn, sớm đã chuẩn bị thêm một chiếc. Ta cũng không giành chiếc trước mặt hắn, đi chiếc sau.
"Tiểu Thanh, nàng đi đâu, lên xe?" Giọng Nghiêm Lộ Thành từ phía sau truyền đến.
"Không phải ngươi chuẩn bị một chiếc xe ngựa khác sao, dĩ nhiên ta ngồi ở chiếc phía sau." Ta nhảy lên xe ngựa, vén rèm cửa lên.
"Nhưng Thiền sư Pháp Hải ngồi ở xe ngựa sau."
Lộ Thành, ngươi còn có thể nói chuyện trễ chút nữa không. Ta thấy được khuôn mặt vô cảm của hòa thượng, trượt chân, ngã thẳng xuống xe ngựa. Gì vậy, lần nào gặp hòa thượng cũng thật xui xẻo. Lần này cái mông lại xui xẻo. Ta nhắm mắt lại, không có cảm giác đau đớn trong tưởng tượng.
"Tiểu Thanh, nàng cẩn thận chút, muốn hù chết ta à." Hơi thở ấm áp từ đỉnh đầu truyền đến, ta từ từ mở mắt, Lộ Thành híp mắt hoa đào cười với ta.
Chẳng biết tại sao có chút thất vọng. "Cũng may cũng nhanh, Lộ Thành, nếu ngươi chậm một chút ta sẽ ngã chổng vó rồi." Ta giơ ngón tay cái lên.
Nghiêm Lộ Thành đặt ta xuống đất, ta vội vàng kéo hắn qua một bên: "Lộ Thành, sao hòa thượng này lại ở đây?"
"Thiền sư Pháp Hải vẫn luôn ở trong xe ngựa." Nghiêm Lộ Thành nói.
"Vậy sao mới vừa rồi ngươi không nói với ta."
"Đây lại không phải là chuyện lớn gì. Lại nói mới vừa rồi ta muốn gọi đại sư xuống xe, nhưng đại sư nói đại sư không xuống. Ta nghĩ mình cũng chỉ vào ngồi một chút, lập tức đi ngay, nên cũng không mời đại sư xuống."
"Vậy à. . ." Hòa thượng thối, biết ta ở đây, cho nên không vào. Hừ.
"Tiểu Thanh?"
"Ơ? Gì?" Ta phục hồi tinh thần lại.
"Nàng sững sờ gì vậy."
"Không có gì, đúng rồi, ngươi mời Pháp Hải làm gì?" Vô duyên vô cớ mời hòa thượng kia làm gì.
"Không phải đã nói rồi sao, trong nhà có yêu nghiệt, cho nên phụ thân kêu ta tới mời Thiền sư Pháp Hải trừ yêu. Có vấn đề gì không?"
"Được rồi. . không có vấn đề gì." Mới là lạ, người này thấy ta và loài người các ngươi dính vào, tuyệt đối sẽ không cho ta sắc mặt tốt. Hơn nữa, sớm biết hắn ở, ta sẽ không đến dính vào.
"Đi thôi, ta và ngươi một xe." Ta vòng cánh tay Lộ Thành. Chẳng biết tại sao, có hơn nửa tháng không gặp hòa thượng, gặp lại hắn lại không khỏi có chút lúng túng. Dù sao cũng phải tách ra. Aiz.
"A di đà phật, Nghiêm công tử, bần tăng có lời." Âm điệu quen thuộc của hòa thượng vang lên sau lưng chúng ta.
Nghiêm Lộ Thành xoay người, bởi vì ta nắm cánh tay của hắn, bị ép quay mặt sang. "Đại sư có lời xin cứ nói."
Mới vừa rồi ở trên xe không thấy rõ hắn, ta vội vội vàng vàng hạ rèm xuống. Dưới ánh mặt trời, hắn vẫn mặc một thân áo trắng, dieendaanleequuydoon – V.O, không nhiễm một hạt bụi. Ánh mắt thâm thúy. Nhưng dường như hắn không để ý tới ta, ánh mắt không chia cho ta một tia, nghiêm túc nhìn chăm chú vào Lộ Thành.
"Nghiêm công tử, lên xe nói đi." Pháp Hải xoay người lên xe. Thật là hoàn toàn không nhìn ta.
"Tiểu Thanh, nàng lên xe trước mặt ngồi đi. Một lát ta sẽ qua." Lộ Thành cười với ta, vỗ vỗ vai của ta.
"Ta không đi, có chuyện gì mà không cho ta nghe." Bản thân ta muốn nhìn thử xem ngươi có thể nói với Lộ Thành cái gì, chẳng lẽ nói chuyện ta là xà yêu cho hắn biết? "Lộ Thành, ngươi cho ta đi cùng đi." Ta lắc cánh tay Lộ Thành, làm nũng nói.
"Được rồi được rồi, ta đồng ý với nàng là được." Lộ Thành không chịu được ta làm nũng, thành công thu phục hắn.
Ta chui vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh Lộ Thành. Rõ ràng cảm thấy hòa thượng đang ngó chừng ta. Hừ, ta sợ ngươi sao. Ta túm cánh tay Lộ Thành, mỉm cười ngẩng đầu nhìn mặt hắn.
Mặt hòa thượng vẫn vô cảm, mắt cũng chỉ dừng lại trên người ta một giây.
"Đại sư, Tiểu Thanh không phải là người ngoài, ngài có lời gì cứ nói đi." Nghiêm Lộ Thành cười híp mắt nắm tay ta, nói.
Ta sửng sốt. Lập tức phản ứng kịp, người này chiếm tiện nghi của ta. Ta nhìn hắn, hắn nhếch mày với ta, có hơi đắc ý. Bộ dạng kia, cực kỳ giống trẻ con giành được kẹo, vô cùng ngây thơ. Ta không khỏi che miệng cười. Người này, thật là hài.
"A di đà phật." Hòa thượng lên tiếng khiến ta phục hồi tinh thần lại. Ta không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn chỉ nhắm mắt lại, mặt vô cảm không nhìn ra được gì. Sau mấy giây ta nhìn hắn, hắn mở mắt. Nhìn về phía Lộ Thành: "Nghiêm công tử, bần tăng muốn biết bây giờ trong phủ đã có mấy người bị hại, lại là ai, gần đây ngoại trừ người mất tích trong phủ thì còn chuyện lạ gì khác không."
Nghiêm Lộ Thành nghiêm mặt nói: "Trong phủ đã có sáu người bị hại, đều là quản sự trong phủ, còn có một người là đại trù (đầu bếp). Nếu nói chuyện lạ gần đây, cũng chính là mấy ngày trước Lan quý phi tới phủ, vốn muốn ở vài ngày, nhưng lại vội vội vàng vàng trở về hoàng cung, trở về lại bệnh nặng, thái y cũng không nhìn ra bệnh gì, chắc là yêu nghiệt quấy phá. Vì chuyện này, hoàng thượng còn trách mắng phụ thân."
"A di đà phật. Bần tăng sẽ điều tra rõ ràng. Xin Nghiêm công tử yên tâm." Hòa thượng chắp tay, nói.
"Làm phiền đại sư."
Hòa thượng không để ý đến Nghiêm Lộ Thành nữa, Nghiêm Lộ Thành cũng chỉ ngồi ngẩn ngơ. Trong xe chán muốn chết. Ta rảnh rỗi nhàm chán, buồn ngủ. Ngáp một cái.
"Công tử, phía trước có vị cô nương té xỉu." Ngoài xe truyền vào tiếng động, Lộ Thành sửng sốt. Hắn buông lỏng tay của ta ra: "Tiểu Thanh, nàng chờ ở trên, ta đi xuống xem thử."
"Đi đi đi đi." Ta gật đầu. Cô nương té xỉu? Chẳng lẽ Lộ Thành đụng phải chuyện tốt anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Lộ Thành xuống xe, ta mới phát hiện lúc này trên xe chỉ còn lại ta và hòa thượng. Không khỏi cảm thấy là lạ, ta ngắt vạt áo. Bỏ đi, ta nên xuống xe đi tìm Lộ Thành, nếu không, một khi hòa thượng này điên lên thu ta thì sao. Bản thân cảm thấy, hình như chọc hắn không ít.
Ta đang chuẩn bị vén rèm lên, hòa thượng lên tiếng: "Xà Yêu, bây giờ mới biết chạy?"
"Hừ, tại sao ta phải chạy?" Ta thu tay về, ngồi trên xe, nhìn về phía hắn.
Hòa thượng nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, lúc ta cảm thấy hắn không có ý định để ý đến ta nữa, hắn lại mở mắt, mở miệng: "Quan hệ của ngươi và Nghiêm công tử thế nào."
Hòa thượng vặn chặt lông mày, trong ánh mắt lộ ra lạnh lẽo.
Ta sửng sốt, sao lại hỏi chuyện này.
Chẳng lẽ, hòa thượng hắn. . . "Sao, ngươi ghen?" Đầu còn chưa nghĩ rõ ràng, đã bật thốt ra rồi. Nói xong ta lại hối hận.
Con ngươi hòa thượng hơi rụt lại, hắn lạnh lùng mở miệng: "Xà Yêu! Bổn tọa không có thời gian nói đùa với ngươi. Nếu ngươi mê. . .mê hoặc Nghiêm công tử, bổn tọa sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Thì ra là như vậy, cái gì mà mê hoặc, hắn cảm thấy là ta quyến rũ Lộ Thành chứ gì. Cái gì mà ghen chứ, thật là đầu ta chập mạch chọc chuyện buồn cười. Không hiểu sao trong lòng ta tức giận, trong lòng ngươi ta tệ vậy sao?
Ta nghe giọng ta hơi run: "Mê hoặc? Ha ha! Thật buồn cười." Ta đứng dậy, từ từ ngồi ở bên cạnh hòa thượng, đặt đầu gối lên vai hắn, nhẹ tay nhẹ ôm lấy cánh tay của hắn, chậm rãi buộc chặt: "Hòa thượng, không phải ngươi nói ta quyến rũ Lộ Thành sao, không sai, ngươi không cho ta quyến rũ, ta ngày ngày câu hồn hắn cho ngươi xem, dù sao yêu bọn ta chính là như vậy, gặp nam nhân sẽ quyến rũ, đặc biệt là cực phẩm như Lộ Thành, có tiền vẻ ngoài lại đẹp, không chơi hắn chút cũng có lỗi với chính ta."
Nói xong, ta có chút mông lung, nhưng ta rất nhanh phản ứng kịp. Có lẽ ta bị tính tình Tiểu Thanh chân chính ảnh hưởng, càng không kiềm chế được tính tình. Nhưng bây giờ ta chính là Tiểu Thanh, ta muốn làm thì ta sẽ làm. Ta cong môi, hòa thượng, ngươi đã chọc tới ta.
"Xà Yêu, ngươi. . ." Hòa thượng đang muốn nói gì đó, giọng Lộ Thành vang lên bên cạnh xe, cắt ngang lời hắn.
"Tín Liên, ngươi chăm sóc vị cô nương kia, tỉnh lại thì gọi ta."
"Vâng, công tử."
Màn cửa bị vén lên, Lộ Thành lên xe.
Ta quay đầu lại, ngăn cản tầm mắt Lộ Thành, nhìn chăm chú vào hòa thượng, khiêu khích mị hoặc cong môi.
Động động môi nói không phát ra tiếng, hòa thượng, nhìn kỹ, ta quyến rũ cho ngươi xem.
Đáy mắt thâm thúy của hòa thượng phản chiếu mặt ta, hắn vặn mày, nhìn chằm chằm ta, mặt có một tầng giận tái đi.
Ta càng vui vẻ, trong lòng càng ảo não. Muốn thu ta đúng không, ép Lộ Thành, ngươi sẽ không có cách nào đụng đến ta. Hòa thượng, nếu ngươi không sợ ta hù chết Nghiêm Lộ Thành, ngươi thu đi.
"Tiểu Thanh, sao vậy?" Lộ Thành ngồi ở đối diện hòa thượng, hắn không thấy được vẻ mặt hai chúng ta, có vẻ cảm thấy không khí này có chút kỳ lạ.