Chap 47

Không quá mấy ngày, sinh nhật 70 tuổi của An Quang Diệu đã đến.

An Quang Diệu tuy rằng thực thích ăn sinh nhật cùng mấy thằng cháu nội nhưng sinh nhật của ông có rất nhiều người biết, lần này lại vừa tròn 70 tuổi, An Quang Diệu chủ động tự mình tổ chức một bữa tiệc sinh nhật công khai đương nhiên được cả nhà ủng hộ.

Lễ mừng thọ được tổ chức ở khách sạn, mời rất nhiều thế giao của An gia, một đường thân bằng hảo hữu hội tụ, An Lạc được An Trạch mang đến quan khu chăm sóc rốt cục cũng lộ diện trong lễ mừng thọ.

An Lạc ngồi xe lăn, trên đùi đắp một tấm chăn mỏng, tinh thần nhìn qua lại có vẻ tốt, biểu tình cũng bình tĩnh trấn định, hoàn toàn không có một chút dáng vẻ tiều tụy sau khi bị thương.

An Nham ngồi đối diện anh trai, tâm tình phức tạp nghĩ: nếu như để các trưởng bối trong nhà thích anh trai, An Nham cũng động tâm với Từ Thiếu Khiêm, mấy đứa con đều lệch khỏi quỹ đạo dự đoán…. Bọn họ nhất định sẽ điên lên đi?

Không ngờ là, lễ mừng thọ An Quang Diệu cư nhiên còn mời người của Từ gia.

Từ Tử Chính cũng không xuất hiện, trái lại Từ Thiếu Khiêm và Từ Uyển cùng đến chúc mừng, mang theo một phần đại lễ cho An Quang Diệu. An Nham không dám đối diện với ánh mắt của Từ Thiếu Khiêm, đành phải cứng ngắc thẳng lưng, làm như không có việc gắp rau cho anh trai.

Dưới trạng thái tinh thần hỗn loạn, một bữa cơm này của An Nham ăn đến vô cùng đau khổ, món vốn thích ăn nhất cho vào trong miệng lại hoàn toàn không nếm ra vị gì, mỗi một phút đồng hồ đều trở nên dày vò.

Cho đến khi lễ mừng thọ kết thúc, Chu Bích Trân mới nhíu mày nhìn hắn: “An Nham, con làm sao vậy? Mai đi a.”

“A!” An Nham lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng theo mọi người rời đi.

Mới vừa đi được vài bước, đột nhiên “đoàng” một tiếng truyền đến tiếng vang chói tai, saa đó chính là âm thanh đinh tai nhức óc của bình hoa bị đập vỡ.

“A ——!!” Một nữ nhân thét lên chói tai, hiện trường nhất thời trở thành một mớ hỗn độn. Khách khứa bắt đầu điên cuồng ùa ra ngoài. An Nham sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng lại là xảy ra chuyện gì, cổ tay đã bị một người giữ chặt, một lực lớn trực tiếp kéo hắn ra khỏi đám người chạy loạn.

Bị kéo tới nơi sáng sủa an toàn đứng vững, An Nham khiếp sợ, phục hồi tinh thần, ngẩng đầu, lại chạm phải ánh mắt tràn đầy lo lắng của Từ Thiếu Khiêm.

“Cậu không sao chứ?” Từ Thiếu Khiêm thấp giọng hỏi.

“Tôi… Tôi không sao.” An Nham khẩn tương bắt lấy tay hắn, “Cậu, cậu thì sao? Có bị thương không?”

“Tôi cũng không có việc gì.” Từ Thiếu Khiêm quay đầu nhìn về phía đám người, hơi hơi nhíu mày, “Mục tiêu của bọn chúng là anh trai cậu, An Lạc rốt cuộc cậu ấy đã đụng chạm đến ai?”

“Tôi cũng không biết, anh tôi có thói quen tự mình xử lý mọi chuyện, anh ấy chưa bao giờ nói cho tôi biết anh ấy đang làm gì.” An Nham sắc mặt tái nhợt nhìn về phía trung tâm đại sảnh, chỉ thấy An Lạc ngã trên mặt đất, An Trạch đã như phát điên lao lên. An Nham muốn đi qua, lại bị Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh giữ chặt, “Đừng đến thêm phiền, cảnh sát sắp tới.”

Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai, có một nhóm cảnh sát mang súng đi vào khách sạn, nhanh chóng phong tỏa hiện trường. Đồng thời An Lạc bị thương cũng được xe cứu thương xé gió đến đưa đi.

Cảnh sát giữ lại những người có mặt ở hiện trường, từng bước từng bước thẩm vấn, An Nham và An Lạc tiếp xúc không nhiều lắm, bị cảnh sát hỏi vài vấn đề đã cho qua, ngược lại An Trạch bởi vì khoảng thời gian này vẫn do cậu chăm sóc anh trai mà trở thành đối tượng hỏi khẩu cung trọng tâm của cảnh sát.

An Nham tâm phiền ý loạn, sau khi ứng phó với cảnh sát xong vội vàng đến bãi đỗ xe định lái xe chạy tới bệnh viện, Từ Thiếu Khiêm vội vã đuổi theo kéo An Nham lại, thấp giọng nói: “Cậu hiện giờ cảm xúc không ổn định, đừng lái xe, tôi đưa cậu đi.”

“…” Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của hắn, An Nham đành phải gật gật đầu, xoay người ngồi vào trong xe hắn.

Từ Thiếu Khiêm vững vàng lái xe đến bệnh viện Trung Ương.

Thời điểm đến bệnh viện, An Lạc đã bị đưa vào phòng giải phẫu, An Nham ngồi trong hành lang lo lắng chờ đợi, hoàn toàn không nhận ra bản thân cư nhiên một mực dùng sức nắm lấy tay Từ Thiếu Khiêm.

Sau một lúc lâu, Chu Thái bình cuối cùng cũng ra khỏi phòng giải phẫu, cười nói với hai người: “Đừng lo lắng, đạn không bắn trúng nơi nguy hiểm, tình hình của An Lạc trước mắt còn chưa ổn định, cần ở ICU quan sát mấy ngày.”

An Nham vội vàng nói: “Tôi có thể vào thăm anh ấy không?”

Chu Thái Bình lắc đầu một cái nói: “Không được, An Lạc hiện giờ thân thể suy yếu, rất dễ nhiễm khuẩn. Yên tâm, yên tâm, cậu ấy được đưa vào phòng ICU theo dõi đặc biệt, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt” Dừng một chút, lại nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm nói, “ICU không cho phép người thân ở lại, Thiếu Khiêm, An Nham, các cậu lại là đại minh tinh, đợi trong bệnh viện dễ kéo theo phóng viên, đều về trước đi, ở đây có tôi trông nom.”

Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái với anh, “An Lạc thực sự không sao?”

Chu Thái Bình cười nói: “Tôi đã từng gặp đủ loại vết thương do đạn bắn, tình hình của cậu ấy không nghiêm trọng lắm đâu.”

Thấy An Nham cúi đầu trầm mặc không nói, Từ Thiếu Khiêm lúc này mới nhẹ nhàng ôm ôm bờ vai hắn, thấp giọng nói: “Được rồi, nếu Thái Bình đã nói như vậy, cậu cũng có thể yên tâm… về trước đi, tôi đưa cậu.”

“… Ừ.” An Nham gật đầu một cái, đi theo Từ Thiếu Khiêm rời khỏi bệnh viện.

Từ Thiếu Khiêm lái xe đưa An Nham trở lại An gia.

Lúc về đến nhà, An gia đã loạn thành một đoàn, cảnh sát đang thu thập chứng cứ trong An gia, Từ Thiếu Khiêm cũng không tiện đi vào thêm phiền nữa, nhìn An Nham sắc mặt tái nhợt, Từ Thiếu Khiêm không nhịn được nhẹ nhàng cầm tay An Nham, thấp giọng nói: “Đừng lo lắng, nếu Thái Bình đã nói đạn không tổn thương đến nơi quan trọng, anh trai cậu sẽ không có chuyện gì.”

An Nham gật đầu một cái, quay đầu lại nhìn Từ Thiếu Khiêm nói: “Cảm… Cảm ơn cậu.”

Từ Thiếu Khiêm thấp giọng nói: “Không cần.” Dừng lại một chút, hắn lại thấp giọng nói, “Cậu đừng suy nghĩ linh tinh, có ông nội cậu ở đây, cho dù An Lạc thực sự mắc vào phiền toái gì, ông nội cũng sẽ giúp cậu ấy giải quyết.”

“… Ừ.” An Nham gật đầu một cái.

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc trong chốc lát, “Vậy tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”

Nhìn theo hướng xe hắn rời đi, tâm tình An Nham nhất thời có chút phức tạp.

Từ Thiếu Khiêm đã từng nói, bất kể trong tình huống nào, tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu… Đúng vậy, Từ Thiếu Khiêm chưa từng bỏ rơi An Nham, thời điểm An Nham bởi vì anh trai bị tập kích mà tâm hoảng ý loạn, hắn quả quyết đứng ra nắm tay An Nham, cho An Nham một chút động lực chống đỡ, tỉnh táo đưa An Nham đến bệnh viện, sau đó lại đưa An Nham về nhà an toàn.

Dù cho hắn đã bị An Nham tổn thương đến thấu tim, nhưng mà, trong thời khắc mấu chốt này, hắn vẫn không lạnh lùng xoay người bỏ đi, vẫn không nhẫn tâm bỏ An Nham lại.

“…” Nghĩ đến đây, hốc mắt An Nham đột nhiên có chút nóng lên.

Mới vừa rồi bị tiếng súng doạ sợ đầu óc trống rỗng, trong tình huống ở giữa đám người hỗn loạn, vào thời khắc được Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng nắm tay kia, hắn rốt cuộc hiểu rõ, hắn đã đánh mất cái gì.

Hắn đánh mất, là Từ Thiếu Khiêm.

Hắn đánh mất, là người đàn ông nhiều năm qua ngày qua ngày ở bên bảo vệ và bầu bạn này.

Hắn đã quen có người này bầu bạn, trong tiềm thức của hắn thậm chí biết rõ bất kể phát sinh tình huống gì, luôn sẽ có một người sẽ trước sau ở bên cạnh hắn, trước sau làm bạn với hắn. Cho nên, khi hắn tuyệt vọng, đau thương, mất mát, khổ sở, hắn biết Từ Thiếu Khiêm sẽ xuất hiện bên cạnh hắn, hắn cũng yên tâm hưởng thụ sự bảo vệ ăn ý như vậy.

Từ Thiếu Khiêm tựa như cái bóng của hắn, nhiều năm qua thuỷ chung không rời không bỏ. Hắn vẫn luôn biết, cho dù cả thế giới này có ghét bỏ hắn, hắn vẫn còn Từ Thiếu Khiêm. Lồng ngực ấm áp của Từ Thiếu Khiêm, chính là bến đỗ ấm áp của An Nham hắn.

Nhưng mà bây giờ, hắn lại đuổi Từ Thiếu Khiêm đi.

Hắn dùng lời nói độc ác, đâm vào tim Từ Thiếu Khiêm, hoàn toàn đuổi Từ Thiếu Khiêm ra xa khỏi mình…

Thì ra hắn đánh mất chính là cái này.

Hắn đánh mất, chính là thứ trân quý nhất, không nên mất nhất trong cuộc đời này của hắn.

Cho nên, dõi theo bước chân rời đi của Từ Thiếu Khiêm, hắn mới có thể đột nhiên cảm thấy trái tim bị khoét ra một miếng, khó chịu đến cơ hồ muốn phát điên.

Có những thứ chính là như vậy, bởi vì đã quen có nó bên người, mọi người cũng sẽ không coi trọng giá trị của nó, cho đến một ngày nếu mất đi mới đột nhiên phát hiện, mình đã từng có thứ trân quý đến nhường nào.

Từ Thiếu Khiêm đối với An Nham mà nói, chính là tồn tại trân quý như vậy.

An Nham nhìn bóng xe Từ Thiếu Khiêm khuất dần, trong mũi từng trận chua xót, thật lâu, thật lâu cũng không nói nên lời.

Thiếu Khiêm… Bây giờ mới phát hiện là đã yêu câu, tôi quả nhiên quá trì độn… Có phải hay không?

***

Đêm hôm đó, An Nham lại mơ một giấc mơ rất dài.

Hắn mơ thấy cái đêm lớp mười bị ông nội đuổi ra khỏi nhà snăm ấy, mùa đông, gió rét thấu xương, hắn không thể về nhà nên một mình ngồi trong trường học lạnh cóng đến run lẩy bẩy, Từ Thiếu Khiêm kịp thời chạy đến, cho hắn một cái ôm nhẹ nhàng ấm áp.

Hắn mơ thấy tháng cuối cùng của năm thi tốt nghiệp trung học ấy, mọi người bước vào giai đoạn gấp rút học tập, Từ Thiếu Khiêm sửa sang lại tất cả tài liệu đã sử dụng hồi thi tốt nghiệp trung học cho hắn mượn, thậm chí còn dành ra mấy tối ôn tập cho hắn suốt đêm.

Hắn mơ thấy ngày thi hôm đó, hắn tâm tình thất vọng gọi điện thoại cho Từ Thiếu Khiêm nói mình thi không tốt, sáng sớm hôm sau, Từ Thiếu Khiêm liền trực tiếp ngồi máy bay trở về thành phố Tây Lâm theo hắn đến Game City, hai người mua một xấp game coins, đua xe, PK bắn nhau, đại chiến tốc độ, mỗi loại trò chơi đều chơi một lần chỉ vì để hắn thả lỏng tâm tình.

Hắn mơ thấy kỳ nghỉ sau khi kết thúc kỳ thi tốt nghiệp trung học đó, hắn nhàn rỗi nhàm chán định một mình đi du lịch, Từ Thiếu Khiêm vừa đúng dịp được nghỉ liền theo hắn cùng đi chơi, hai người cùng nhau leo lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc, hắn trong một khắc mặt trời mọc kia hưng phấn lấy máy ảnh pose mấy kiểu, Từ Thiếu Khiêm chỉ là dịu dàng nhìn hắn, an tĩnh đứng bên cạnh hắn.

Hắn mơ thấy ngày tựu trường đại học năm ấy, một mình hắn kéo cái vali thật to đến trường học báo danh, Từ Thiếu Khiêm theo hắn đi dạo một vòng sân trường, còn cùng hắn đập tay ước định trong tám năm sẽ giành lấy giải nam chính xuất sắc nhất, cho hắn khích lệ, cũng cho hắn dũng khí và mục tiêu phấn đầu.

Hơi thở quen thuộc, ấm áp trong giấc mộng khiến hắn cơ hồ muốn trầm mê trong đó, không cách nào tự kiềm chế.

Mà hình ảnh cuối cùng trong mộng, lại đột nhiên tái hiện một màn trong khác sạn ở Paris kia.

An Nham miệng vô tình nói: “Từ Thiếu Khiêm, tôi không phải là đồng tính luyến ái biến thái như cậu! Cậu quấn lấy tôi như vậy chỉ làm cho tôi cảm thấy ghê tởm!”

Từ Thiếu Khiêm trực tiếp đẩy hắn xuống giường cường hôn, lực độ nắm cổ tay lớn đến cơ hồ muốn bóp nát xương hắn.

“Thiếu Khiêm, đừng ép tôi hận cậu…”

Nam nhân điên cuồng sau khi nghe được câu này đột nhiên ngừng lại, trong đôi mắt đen nhánh thâm thuý là một loại tâm tình khiến người bận lòng. Hắn lẳng lặng nhìn An Nham. Sau đó, hắn rốt cuộc đứng dậy rời đi, trước khi đi, còn dùng thanh âm rất nhẹ nói:

“An Nham… cậu có biết không, cậu nói như vậy, tôi sẽ rất khổ sở…”

An Nham nằm trên giường, kinh ngạc nhìn Từ Thiếu Khiêm, nhìn hắn cứ như vậy rời đi, trước sau đều không quay đầu lại.

Thời điểm bị đánh thức khỏi giấc mộng là bốn giờ rạng sáng,

An Nham nằm một mình trên chiếc giường rộng lớn, trên mặt là một mảnh lạnh lẽo như băng.

Không biết có phải bởi vì máy điều hòa trong phòng ngủ để nhiệt độ quá thấp hay không, mà giữa mùa hè hắn cư nhiên cảm thấy thân thể như rơi vào hầm băng lạnh đến đáng sợ. Ngẩng đầu nhìn nhiệt độ điều hoà, là 28 độ như thường ngày, trên người cũng như thường ngày đắp một lớp chăn mềm mại… An Nham ngẩn ra, bấy giờ mới phát hiện cái loại lãnh ý đuổi cũng không tan đó là từ đáy lòng truyền tới.

Trái tim vốn kiên cường lại tựa như bị một trận gió lạnh thổi vào, khiến đáy lòng một mảnh trống rỗng cùng hoang vu.

Hắn đã hiểu được thứ mình mất đi chính là tương lai đắt giá.

Nhưng mà hắn không biết nên tìm về như thế nào.

Theo bước chân rời đi của Từ Thiếu Khiêm, nơi trái tim bị hung hăng móc đi một miếng, cũng không còn biện pháp lấp đầy nữa.

Hơn hai mươi năm qua, An Nham cho tới bây giờ chưa từng chân chính yêu một người, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn như cũ không dám tin tưởng chính mình cư nhiên trong lúc vô tình đã sớm yêu Từ Thiếu Khiêm?

Yêu người đàn ông kia, Từ Thiếu Khiêm.

An Nham trì độn như vậy, An Nham ngốc nghếch như vậy… Khi mà rốt cục phát hiện ra bản thân mình yêu người kia, cũng là lúc tự mình ép hắn đi.

Thật là ngu xuẩn đến hết thuốc chữa rồi.

An Nham nhẹ nhàng nhếch nhếch môi, khóe miệng nâng lên một nụ cười vô cùng khó coi.

Lời của An Trạch đột nhiên vang lên bên tai: “Nếu có một ngày, anh vì người kia mà khổ sở gần như muốn phát điên, anh sẽ biết yêu một người là như thế nào.”

An Trạch nói đúng.

Sai vẫn là An Nham mình.

Tình yêu cũng không phải chuyện tình tốt đẹp dễ dàng như hắn tưởng tượng, tình yêu cũng không phải như hắn nghĩ là ở bên một cô gái hoạt bát vui vẻ dễ dàng đi qua một đời. Tình yêu càng không phải là ngọt như đường mật mà hắn nhất mực mong đợi.

Yêu một người, thì ra sẽ thống khổ như vậy.

An Nham nằm trên giường bao mình lại thật chặt trong chăn, rốt cuộc vẫn không sao ngủ được.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người có cảm thấy, An Nham chậm hiểu một khi hiểu ra, thật là muốn xoa đầu hắn ~~

Ai, không nên đuổi Thiếu Khiêm đi rồi sau đó mới hiểu ra tất cả, nói hắn không ngu ngốc tất cả mọi người đều không tin!

Chap 47

Bình luận

Truyện Đề xuất