Chap 105

Nước mắt không chỉ chảy ra, mà là ào ạt, không có khoảng cách, không có tạm dừng, hoàn toàn mất kiểm soát, cứ như vậy điên cuồng trượt xuống, chính cậu thậm chí có thể cảm giác được một cách rõ ràng nước mắt ấm áp ở trên mặt mình, một dòng, hai dòng vẽ thành quỹ đạo, lại rất nhanh nối thành một mảnh.

Trong thời gian dài, Tưởng Thừa cảm thấy mình đã loại trừ tất cả những tạp niệm, ngoài việc ôn tập, cậu không nghĩ gì khác, lúc ôn tập nhiều nhất cũng chỉ theo thói quen trong khóe mắt quét qua nhìn thấy Cố Phi mới cảm thấy an tâm. 

Ngoài như vậy ra, trong tâm trí cậu không có thêm nội dung nào, hôm nay khi nghe các bạn cùng lớp tán gẫu mới biết rằng lớp học cách vách có một người ngã bệnh, có những người đánh nhau, từ lầu ba xuống tới lầu một, động tĩnh còn khá lớn, cậu lại không hề biết gì.

Trong một thời gian dài, não cậu bị lắp đầy, dây thần kinh bị căng chặt, cho đến tận bây giờ.

Tất cả những gánh nặng đã được gỡ bỏ, tất cả áp lực đã được vứt xuống, tất cả những cảm xúc trở lại với cơ thể, giống như chiếc nồi áp suất trong mình đột nhiên được mở nắp, mắt thấy, tai nghe, cảm nhận, tất cả mọi thứ đều rõ ràng lên, thậm chí rõ ràng hơn bao giờ hết.

Thế nhưng trong lúc như vậy, cậu đột nhiên thấy tình trạng kiệt sức của Cố Phi, nghe giọng nói yếu ớt của Cố Phi, Tưởng Thừa dường như đột nhiên nhớ đến vô vàn những áp lực phức tạp mà Cố Phi đã gánh chịu trong vài tháng qua.

Sự khó chịu và đau khổ tại thời điểm này là điều cậu không thể chịu đựng được.

Cố Phi cứ như vậy từng ngày một, chăm sóc gia đình, cửa tiệm, còn phải chăm sóc cậu, tranh thủ thời gian để cùng Cố Miểu, dành thời gian chăm sóc cửa tiệm, nhập hàng hóa, còn phải kiểm tra công thức nấu ăn mỗi ngày để cho cậu một bữa ăn bổ dưỡng, cùng cậu ôn tập...

Cậu vẫn luôn cảm thấy rằng mình rất mệt mỏi, ôn tập rất vất vả, nhưng lại không chú ý đến, Cố Phi mỗi ngày làm liên tục không ngừng nghỉ từ sáng đến tối, mỗi đêm còn thức cùng cậu cho đến khi cậu ngủ mới ngủ, mà khi cậu thức dậy, Cố Phi đã dậy từ sớm sẽ phải mỏi mệt biết bao nhiêu.

So với sự "mệt mỏi" đơn thuần của cậu, sự kiệt sức của Cố Phi mới càng khó chịu đựng hơn.

"Xin lỗi" – Tưởng Thừa ôm Cố Phi, cảm thấy Cố Phi giống như một cái bếp nhỏ nóng hực, nóng tới làm cho cậu lo lắng đến bối rối – "Cố Phi, xin lỗi." 

"Tôi chính là sợ cậu nói điều này" – Cố Phi có lẽ đã thả lỏng, hoặc có lẽ lúc này thực sự đã thiêu nóng lên, giọng khi nói bắt đầu khàn khàn – "Xin lỗi kiểu như vậy, tôi chính là sợ cậu nói điều này."

"Tôi thực sự..." – Tưởng Thừa cúi đầu trên vai Cố Phi cọ cọ nước mắt, nhưng khi cậu cọ xong, nước mắt như không thể ngừng lại lần nữa trào ra – "Tôi thực sự không hề nghĩ đến cậu trong thời gian này sẽ mệt mỏi hay không."

"Bản thân tôi không cảm thấy mệt" – Cố Phi hơi cọ mũi mình trên lưng cậu – "Hơn nữa, có rất nhiều người bị bệnh sau khi thi..."

"Cậu đừng trách tôi" – Tưởng Thừa cố kìm nén nước mắt, khóc đến thế này cậu cũng không thể nói năng cho tốt, vừa mở miệng liền muốn tuôn trào, cậu hôn vào cổ Cố Phi, khi đôi môi chạm vào làn da nóng hổi của cậu ta, nước mắt không dễ dàng gì mới kìm lại được chút đỉnh lại thoáng chốc dâng trào – "Cậu đừng trách tôi."

"Tôi không trách cậu mà” – Cố Phi mỉm cười – "Sao tôi có thể trách cậu? Tôi còn không liên kết chuyện này với cậu."

"Cậu đừng nói nữa” – Tưởng Thừa ôm chặt Cố Phi – "Tôi nghe cậu nói liền đau lòng."

"Ừm." – Cố Phi đáp, không lại nói nữa.

Tưởng Thừa nhắm mắt lại, ôm Cố Phi thật chặt cho đến khi bản thân bị đau ở thắt lưng, mới buông lỏng tay.

Nhưng Cố Phi không động đậy, cậu quay đầu qua mới phát hiện rằng Cố Phi đã gối đầu trên vai mình ngủ thiếp đi.

Tưởng Thừa giữ một tay trên lưng ghế sô pha để giữ thăng bằng, một tay đỡ Cố Phi, từ từ đặt cậu ta nằm xuống sô pha, sau đó chạy vào phòng lấy một chiếc gối nhỏ đặt xuống dưới đầu cậu ta, đắp chăn lên, quấn lấy cả người cậu ta. 

Làm những điều này xong, Tưởng Thừa đứng giữa phòng khách, không biết phải làm gì khác.

Sau một lúc ngẫn người, cậu lại đi vắt một chiếc khăn, cẩn thận đặt nó lên đầu Cố Phi.

Ban đầu cậu muốn dùng khăn lạnh, nhưng Cố Phi đã ngủ rất ngon vào lúc này, cậu không muốn đánh thức Cố Phi.

Sau vài lượt lòng vòng trong phòng, cậu lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi trước ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Phi.

Mặt của Cố Phi hơi đỏ ửng, không biết đó là do chăn che hay là sốt, có lẽ là cả hai, cậu xoay tay lại cầm qua nhiệt kế, đo cho Cố Phi.

Nhiệt độ cơ thể là 38,3, không có thay đổi, tất nhiên, sẽ không thể có thay đổi lớn gì chỉ trong vài phút này.

Một lúc sau, cậu vươn tay lấy chiếc khăn xuống, chỉ một chốc như vậy, chiếc khăn đã ấm lên rất nhiều khi được gỡ xuống, cậu đi vào phòng tắm, vắt lại bằng nước lạnh, đặt nó lên trán Cố Phi.

Cơ thể của Cố Phi luôn rất tốt, trong trí nhớ của Tưởng Thừa chưa bao giờ thấy cậu ta bị bệnh hay cảm lạnh, kiểu người không thường bị bệnh, một khi bệnh, luôn là sẽ có chút khí thế hung hăng.

Tưởng Thừa lại đo nhiệt độ cơ thể lần hai, một lần là 38,3, một lần là 38,4.

Chết tiệt, sao còn lên vậy!

Cậu có chút ngồi không yên, nhớ tới Cố Phi từng nói "Nhiệt kế điện tử không chuẩn", thế là cậu nhanh chóng xông ra khỏi cửa, đạp xe thẳng một mạch đến bệnh viện xã khu.

Mua một cây nhiệt kế vật lý, thuận tiện hỏi thử xem bệnh viện xã khu có thể có thuốc nào mua được không.

Vừa vội vã đến cửa bệnh viện, liền thấy Lý Viêm đang đi ra khỏi cửa tiệm nhà Cố Phi, cầm điện thoại vừa quay số vừa ngồi xổm ở bậc cửa.

"Lý Viêm!" – Tưởng Thừa gọi.

"Hả?" – Lý Viêm quay đầu lại – "Sao cậu lại tới một mình? Tôi đang gọi cho Cố Phi đây, cậu ta..."

"Đừng gọi, đừng gọi!" – Tưởng Thừa nhảy xuống khỏi xe – "Cậu ta bị sốt, còn đang ngủ!"

"Sốt?" – Lý Viêm cúp máy, có chút ngạc nhiên – "Cậu ta bị sốt? Thân thể cậu ta tốt như Ngưu Ma Vương mà cũng bị sốt?"

"Ai biết được Ngưu Ma Vương chưa từng bị sốt?" – Tưởng Thừa nói – "Cậu cũng không phải Thiết Phiến Công chúa..."

"Lỡ như tôi phải thì sao" – Lý Viêm “chậc” một tiếng – "Bao nhiêu độ?"

"Hơn 38 độ, tôi sợ nhiệt kế điện tử không chính xác, muốn mua loại thủy ngân." – Tưởng Thừa nhíu mày.

Lý Viêm vào bệnh viện xã khu với cậu, bác sĩ đưa cho Tưởng Thừa một cây nhiệt kế thủy ngân và hai viên thuốc hạ sốt: “Vừa thi xong, người bị ngã bệnh rất nhiều, không có vấn đề gì đâu, cứ để cậu ta uống nhiều nước để tránh mất nước, nếu vẫn không bớt hoặc nhiệt độ tăng cao vào ban đêm, thì đến kiểm tra xem xem có vấn đề nào khác không."

Tưởng Thừa lấy nhiệt kế và thuốc, khi ra khỏi bệnh viện xã khu mới nhớ đến, hỏi Lý Viêm: "Sao cậu lại đến?"

"Không phải chỉ muốn qua ăn một chầu của hai cậu mới thi xong sao” – Lý Viêm nói – "Ai biết được cậu ta còn bị bệnh."

"Vậy..." – Tưởng Thừa nhìn cậu ta.

"Đừng quan tâm tôi, cậu mau quay về hầu hạ cậu ta đi" – Lý Viêm nhìn thời gian – "Tôi ở đây trông chừng một lúc, trễ thêm chút tôi đóng cửa là được."

"Cái quái gì thế?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Khi tôi đến, cô ấy đưa Nhị Miểu ra ngoài mua quần áo rồi, cùng với người chồng nhỏ kia." – Lý Viêm nói.

"Ồ" – Tưởng Thừa gật đầu, sau khi lên xe đạp, cậu lại hỏi một câu – "Nếu chưng món trứng hấp thì..."

"Trứng hấp cái gì? Khi sốt đừng ăn đồ có protein cao nữa" – Lý Viêm cắt ngang, ngẫm nghĩ – "Nếu muốn ăn thì làm cháo nè, mì trắng giống vậy."

"Vậy thì thật khó ăn a” – Tưởng Thừa thở dài – "Nuốt vô trôi không cũng không biết?"

"Đừng lo lắng, cậu ta chịu đựng rất giỏi" – Lý Viêm nói – "Phân không thối cậu ta còn có thể ăn mà."

"Haizz!" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta, thở dài một hơi thật mạnh.

"Nói thật" – Lý Viêm cười – "Mau trở về đi."

Lời của Lý Viêm khá kinh tởm, nhưng có vẻ là sự thật, Cố Phi rất khoan dung, bất kể điều gì đều có thể chịu đựng được, đủ loại bất động thanh sắc.

Cậu có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của Cố Phi mặc dù rất không hài lòng với món cháo trắng, nhưng vẫn bình tĩnh ăn sạch một bát.

Thế là lại một trận đau lòng.

"Tiệm cậu ta có mì không?" – Tưởng Thừa hỏi – "Loại đặc biệt cao cấp, đặc biệt ngon đó?"

"... Đợi tôi đi lấy cho" – Lý Viêm quay lại cửa tiệm, nhanh chóng lấy một túi mì và vài chai gia vị, đưa nó cho cậu – "Cái này, tôi từng nấu rồi, đặc biệt mịn, ngon, còn những gia vị này, cái nào tươi cái nào ngon thì tự cậu thêm vô.”

"Được." – Tưởng Thừa treo chiếc túi lên tay lái, đạp xe như bay suốt quãng đường về phòng cho thuê.

Cố Phi vẫn đang ngủ, dường như vẫn chưa tỉnh dậy.

Cậu lấy đồ bỏ vào bếp, đi ra lấy khăn, vắt lại nước rồi đặt lên trán Cố Phi.

Nhiệt kế điện tử đo được 38,2 độ và không có nhiều thay đổi, cậu cẩn thận mở chăn ra, muốn đặt nhiệt kế thủy ngân cho Cố Phi, bàn tay vừa chạm vào cánh tay Cố Phi, Cố Phi khẽ rên nhẹ: “Ưm?”

"Cậu ngủ, ngủ đi" – Tưởng Thừa lập tức nhỏ giọng nói –"Tôi đang đo nhiệt độ cơ thể cho cậu."

"Thừa ca.” – Cố Phi gọi cậu một cách mơ hồ.

"Hửm?" – Tưởng Thừa vừa đặt nhiệt kế cho cậu ta, vừa đáp lại.

"Tôi khó chịu." – Cố Phi nói với đôi mắt nhắm nghiền.

Giọng nói vẫn khàn khàn, ngữ khí có chút ủy khuất, khi Tưởng Thừa nghe thấy, cậu không thể chịu nổi, đau lòng tới có chút cấu tim cào phổi, sống mũi từng đợt cay cay.

"Tôi biết, tôi biết" – Tưởng Thừa đắp chăn lại, nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu ta – "Cố chịu một chút, tôi đi lấy thuốc, lát nữa ăn một ít rồi uống thuốc sẽ tốt thôi."

"Ăn gì?" – Cố Phi hỏi.

"Tôi vừa gặp Lý Viêm" – Tưởng Thừa nói – "Cậu ta nói sốt nên ăn thanh đạm chút, cháo hoặc mì trắng."

"Tên Vương Bát Đản đó" – Cố Phi thì thầm – "Chắc chắn là cố ý."

"Cậu muốn ăn gì? Tôi làm cho cậu?" – Tưởng Thừa hỏi.

Cố Phi rên lên mấy tiếng, không biết là nói gì, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Tưởng Thừa ước tính rằng bản thân đang ở cấp độ nhãi ranh tự nấu ăn, nhưng cháo và mì trắng... Cậu vẫn không có vấn đề gì, suy cho cùng thì trước đây cậu cũng thường tự nấu mì cho mình.

Chỉ là trước khi ngủ, Cố Phi không nói cho cậu biết là muốn ăn gì, thế nên cậu đứng dậy đi vào bếp, đầu tiên là nấu cháo, cháo hả, cho nước và cơm, bỏ vào nồi cơm điện, chỉnh cho thành cháo là được, cũng rất đơn giản.

Chỉ vừa nhấn nút, điện thoại trong túi quần lại reo lên, cậu luống cuống tay chân, nhìn cũng không nhìn, lấy điện thoại ra liền bắt máy nghe, sợ mình sẽ đánh thức Cố Phi.

"Ai?" – Cậu hỏi.

"Thừa nhi?" – Là giọng của Phan Trí – "Cậu xóa số tôi rồi hả?"

"Tôi xóa số cậu làm gì." – Tưởng Thừa đóng cửa bếp lại.

"Vậy sao cậu hỏi tôi là ai! Nó không hiện lên màn hình sao!" – Phan Trí nói.

"Tôi không có xem" – Tưởng Thừa nói – "Có chuyện gì?"

"... Tôi đệt" – Giọng của Phan Trí đầy bi hận – "Bây giờ tôi không có việc thì không thể gọi cho cậu sao?"

"Thuận miệng hỏi thôi." – Tưởng Thừa nói.

"Nhưng thật ra tôi không phải không có việc, tôi có chuyện này" – Phan Trí nói – "Thế nào? Có cảm thấy rất tốt sau khi thi xong không?"

"Cũng được.” – Tưởng Thừa cười cười.

"Có kiểm tra đáp án chưa? Thi trường tốt gì đó không vấn đề gì phải không?" – Phan Trí hỏi.

"Không, khi nào có điểm thì biết" – Tưởng Thừa nói – "Chỉ là cảm thấy rất ổn, những cái khác quá lười để phí thần kinh."

"Khí khái này của học bá" – Phan Trí cảm thán – "Tôi tính thử rồi, tôi có thể vô trường hạng ba, dù phải liều mạng với mẹ tôi thế nào cũng phải đến học cùng trường với cậu."

"Gần đây cậu không có bạn gái à" – Tưởng Thừa nói – "Còn muốn tới cùng tôi."

"Có bạn gái, trước tiên cũng phải cân nhắc đến cậu nữa" – Phan Trí cười lên – "Với lại, tôi bây giờ làm gì có tình yêu chân chính gì, ai biết được các các cô gái tốt hơn còn đang đợi tôi ở đại học đó.”

"Với đức tính này của cậu" – Tưởng Thừa thì thầm – "Gái tốt không thể đến lượt cậu được."

"Lỡ gặp phải một người mù mắt thì sao" – Phan Trí không quan tâm, cười lên – "Này, Cố Phi sao rồi, tôi vừa gửi cho cậu ta tin nhắn chia buồn đó, còn không thèm quan tâm tôi, có phải thi tạch rồi đang đau khổ không?”

"Cậu ta sao có thể đau khổ vì loại chuyện này" – Tưởng Thừa nói – "Cậu ta bị sốt, đang ngủ đó... Vừa hay, cậu giúp tôi hỏi mẹ cậu, cháo trắng và mì trắng làm thế nào để ngon hơn chút?"

"Sốt sao?" – Phan Trí sững sờ - "Tôi luôn nghĩ rằng sau khi thi xong người ngã xuống phải là cậu chứ, sao cậu ta lại ngã rồi? Cậu đợi chút, tôi hỏi mẹ tôi rồi nhắn cho bạn."

Đúng vậy, thi xong người ngã xuống phải là cậu chứ, không ai nghĩ rằng Cố Phi sẽ gục ngã.

Chỉ có cậu biết tại sao Cố Phi lại như vậy.

Khi nghĩ về điều này, cậu đột nhiên cảm thấy một trận khó chịu, bản thân thậm chí sau khi Cố Phi ngã xuống mới nghĩ tới tại sao cậu ta lại ngã bệnh.

Cậu trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế đẩu, nhìn Cố Phi.

Cậu thực sự chưa từng thấy Cố Phi bệnh thành thế này, nhìn qua thật khiến người khác đau lòng.

Nhiệt kế gần như có thể lấy ra, cậu lưỡng lự một lúc lâu cũng không nỡ vén chăn ra.

Cho đến khi Cố Phi di chuyển một chút, cậu nhân cơ hội nhanh chóng vén chăn và rút nhiệt kế ra.

"Ưm?" – Cố Phi mơ hồ rên.

"Đánh thức cậu rồi?"- Tưởng Thừa nhanh chóng đắp chăn lại – "Tôi lấy nhiệt kế."

"Bao nhiêu độ?" – Cố Phi vẫn mơ mơ hồ hồ.

"Để tôi xem thử..." – Tưởng Thừa cuối đầu nhìn nhiệt kế.

Thứ đồ này, điều khó chịu nhất là không biết phải xem ở đâu, Tưởng Thừa có lẽ đã cầm trên tay xoay bảy ngàn hai trăm sáu mươi tư vòng, cũng không tìm thấy cột thủy ngân ở đâu, cái thô sơ kia còn tốt, bác sỹ cứ nằng nặc đưa cho cậu cái này.

"Tôi đệt!" – Cậu có chút lo lắng nâng nhiệt kế lên trước ánh sáng, nửa ngày vẫn không thể tìm thấy nó, càng lo lắng càng không biết xem làm sao, có chút khó chịu, đè giọng nói – "Thứ đồ này làm ra không định để người ta xem thì phải!"

"Đưa tôi." – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa bất lực đưa nhiệt kế cho cậu ta: "Tôi có phải bị mù rồi không?"

Cố Phi cười, không nói, nhìn qua vẫn còn rất yếu, cậu ta cầm nhiệt kế tùy tiện quay mấy vòng: "38 độ 1."

"Vậy là cái nhiệt kế điện tử vẫn rất chính xác" – Tưởng Thừa thở dài, lấy nhiệt kế đặt nó sang một bên, lại đắp chăn lên cho cậu ta – "Cậu ngủ thêm một lát đi, tôi nấu cháo cho cậu rồi, nếu cậu không muốn ăn cháo, lát nữa nếu muốn thì tôi nấu mì cho cậu.”

"Nóng chết rồi." – Cố Phi nói.

"Đổ mồ hôi, chắc chắn là nóng rồi" – Tưởng Thừa nửa quỳ nửa chòm tới sô pha, ngón tay chạm nhẹ vào mũi cậu ta – "Đổ mồ hôi rồi sẽ tốt thôi, uống chút nước không? Bác sĩ nói cậu phải uống nhiều nước, tránh để mất nước. "

"Ừm." – Cố Phi nhắm mắt lại, đáp.

Tưởng Thừa rót một cốc nước ấm, nghĩ nghĩ lại lấy một cây ống hút, những cây ống hút này đều được gỡ xuống khi uống sữa chua, cậu thích ăn bằng thìa hơn nên Cố Phi đã gỡ hết ống hút rồi để lại, nói là không chừng sau này có thể sử dụng.

Lúc này nó đã được sử dụng.

"Nào, hút đi." – Tưởng Thừa lại trở lại bên cạnh Cố Phi, dùng ống hút nhẹ nhàng gõ mấy cái vào môi cậu ta.

"Gọi chó con à." – Cố Phi cười cười.

"Uống nước" – Tưởng Thừa cũng mỉm cười – "Uống nhiều nước chút."

Cố Phi ngậm ống hút, uống một nửa ly nước, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Tôi lát nữa ăn cháo là được."

"Nấu mì cũng không phiền" – Tưởng Thừa nói – "Cậu đừng tới lúc này còn lo cho tôi nữa."

"Tôi chỉ cảm thấy" – Cố Phi nhắm mắt, cong khóe miệng: "Cậu nấu mì khó ăn hơn cháo."

"Tôi đệt" – Tưởng Thừa cười lên – "Vậy được thôi, cậu cứ nằm lát đi, cháo xong tôi gọi cậu."

"Ừm." – Cố Phi đáp, rất nhanh lại ngủ thiếp đi.

Tin nhắn Phan Trí gửi qua.

– Mẹ tôi nói mì không dễ tiêu hóa, cháo tốt hơn, nấu xong bỏ rau xắt nhỏ và trộn dầu mè vào, hoặc là một ít nước tương và đậu phụ.

– Thay tôi cảm ơn mẹ cậu

– Tôi đã cảm ơn cho cậu trước rồi

Tưởng Thừa cười cười, đặt điện thoại sang một bên, sau khi đổi chiếc khăn cho Cố Phi xong, cậu ngồi xuống ghế đẩu tiếp tục nhìn chằm chằm cậu ta.

Bình thường nhìn một Cố Phi điềm tĩnh, Cố Phi lạnh lùng với mọi người, Cố Phi luôn mỉm cười với mình, bây giờ nhìn một Cố Phi yếu đuối, nhìn như có chút ủy khuất thế này, cậu có chút yếu lòng nói không nên lời.

Muốn hôn Cố Phi, muốn ôm cậu ta.

Cậu cúi xuống, chạm thật nhẹ vào đôi môi Cố Phi.

Cố Phi uống nước, đôi môi vẫn còn ẩm, khi nhẹ chạm vào cảm thấy rất thoải mái.

Cho đến khi nồi cơm điện trong bếp kêu lên, Tưởng Thừa mới đứng dậy, chuẩn bị đi vào chế biến món cháo theo những gì mẹ Phan Trí nói.

Có lẽ thời gian ngồi ở đây có hơi dài, đứng dậy lại có chút đột ngột, lúc xoay người cậu suýt chút ngã xuống, chống lên bàn bên cạnh mới đứng vững, lại đợi cho đến khi sao vàng trước mắt đều biến mất mới nhẹ chân nhẹ tay chạy vào bếp.

Chăm nom bạn trai tới trình độ này cũng là rất hết lòng hết dạ.

Cậu rửa vài miếng lá rau, xắt nhỏ và rắc vào cháo đã nấu chín và khuấy đều, sau đó cho một chút đỉnh nước tương và dầu mè vào, dù sao thì phải ăn thanh đạm, có một chút hương vị là được rồi.

Khi Tưởng Thừa đặt cháo lên bàn trà, Cố Phi mở mắt: "Thơm."

"Dậy rồi?" – Tưởng Thừa đi đến, chạm vào mặt cậu ta, vẫn rất nóng.

"Ừm" – Cố Phi cử động – "Tôi nếm thử."

Tưởng Thừa đỡ Cố Phi dậy, ngồi trên ghế sô pha, lại lấy chăn quấn cho cậu ta.

"Tôi..." – Cố Phi nhìn cậu – “Ăn thế nào?"

"Tôi bón cho cậu." – Tưởng Thừa cầm bát bằng một tay, một tay cầm thìa lên từ bàn trà, cùng cậu ta mặt đối mặt.

Cố Phi không nói, cười lên, nhưng vì còn yếu, cậu có thể thấy ra cậu ta cười có hơi cực lực.

"Cười cái gì" – Tưởng Thừa lấy một muỗng cháo nếm thử trước, hương vị cũng khá tuyệt, cũng không biết có phải bởi vì bản thân đang đói không – "Cũng được, cậu có thể nếm thử."

"Tôi chỉ thấy nó rất buồn cười" – Cố Phi mở miệng ra ăn – "Ừm, không tệ, cho dầu mè vào?"

"Có một chút" – Tưởng Thừa nói, lại múc một muỗng khác đưa tới miệng cậu ta – "Không dám để nhiều, sợ cậu ăn không quen."

"Thật ra" – Cố Phi nói trong khi ăn – "Sốt một tí, cũng không có vấn đề lớn gì."

"Cậu ngủ như ngất đi, giọng còn khàn" – Tưởng Thừa cau mày – "Theo ngài thì nó không phải là có việc à?"

"Tôi chỉ buồn ngủ nên muốn ngủ." – Cố Phi nói.

"Cố Phi, cậu biết không" – Tưởng Thừa nhìn cậu ta – "Tôi không muốn nhìn thấy cậu như vậy, kiểu tỏ ra mạnh mẽ thế này.”

Cố Phi nhìn cậu, không nói.

"Có chuyện gì, không phải sao?" – Tưởng Thừa nói – "Cậu tỏ ra mạnh mẽ với người khác thì thôi, cậu làm nó với tôi để làm gì, cậu yếu đuối trước mặt tôi một chút không được sao? Cơ thể nóng thế này, ôm vào có thể làm đồ tăng thân nhiệt luôn rồi..."

"Vậy cậu ôm tôi đi." – Cố Phi nói.

"Hả?" Tưởng nói.

"Ôm." – Cố Phi nói.

Một chữ "ôm" hơi khàn khàn, mang theo giọng mũi nhẹ, có chút nũng nịu này của Cố Phi, trong tai Tưởng Thừa giống như một bông hoa nhỏ nở tung mang theo dòng điện, khiến trái tim cậu mềm nhũn, tay gần như không thể cầm nổi bát.

"Ăn bát này xong thì ôm." – Tưởng Thừa nói.

"Ừm." – Cố Phi gật gật đầu.

Cố Phi lúc này chắc chắn vẫn rất khó chịu, bình thường cậu ta ăn cơm cũng không tính là nhiều, nhưng hôm nay cậu ta chỉ ăn nửa bát cháo đã nói là no rồi.

Tưởng Thừa ăn nửa bát còn lại, lại đi vào bếp ăn thêm một bát, mới cảm thấy mình không đói nữa.

Khi trở lại phòng khách, Cố Phi vẫn quấn chiếc chăn trên ghế sô pha, nhưng mắt đã nhắm lại.

Tưởng Thừa lại đo nhiệt độ cơ thể, lần này là 38 độ, mặc dù cường độ giảm rất nhỏ, nhưng ít nhất là không tăng, trên thực tế, như Cố Phi nói, bị sốt thực ra cũng không phải là chuyện đặc biệt to tát gì, nhưng tình trạng bây giờ của Cố Phi không chỉ là một cơn sốt, mà là sự kiệt sức đã tích lũy trong một thời gian dài bùng phát, nếu không cậu ta sẽ không quá yếu tới như vậy, cứ ngủ thiếp đi.

"Tằm cưng” – Tưởng Thừa chạm vào cậu ta – "Nằm xuống? Hay là vào giường ngủ?”

Cố Phi không nói, mở mắt ra, nhìn cậu.

"Hửm?" – Tưởng Thừa cũng nhìn cậu ta – "Sao rồi?"

Cố Phi vẫn không nói.

Tưởng Thừa cùng cậu ta nhìn nhau nửa ngày mới chợt hoàn hồn: "A a a a a, ôm ôm, tới rồi tới rồi, tôi tới rồi."

Cậu ngồi tới bên cạnh Cố Phi, vươn tay ra ôm cả người cậu ta cùng chăn với nhau: "Thừa ca ôm.”

"Hát một bài đi Thừa ca” – Cố Phi dựa vào cậu, lại nhắm mắt – "Bài hát ru."

"Được" – Tưởng Thừa hắng giọng – "Con thỏ nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa ra, mau mở ra, tôi muốn vào..."

Chap 105

Bình luận

Truyện Đề xuất