Gió đêm hư vô yếu ớt thổi.
Nến đỏ sáng dịu, dây tơ khẽ rung. Bàn trang điểm bị ánh sáng hồng chiếu sáng, mà nguyệt lão ngồi trước gương nhìn bộ dạng của mình, tức giận nói, “Hừ! Là kẻ nào không biết tốt xấu mà phỉ báng ta! Dám đặt điều về bộ dạng của ta! Chết tiệt, ta có phải là lão già đâu chứ.”
Đúng vậy, nguyệt lão không già, tóc đen nhánh, y phục trắng tinh, tuấn dật phi phàm, là một nam nhân tuấn tú đó nha.
Thế nhưng những kẻ phàm phu cho rằng nguyệt lão se duyên ở trên trời kia hẳn phải là một lão già đắc đạo cao tiên.
Mà lúc này đây, vị cao tiên kia nhìn hoàn toàn không ra cái bộ đắc đạo!!!
“Ôi…” Nguyệt lão than thở, nhưng mà trong tay lại không dừng động tác cuốn dây tơ hồng, càng ra sức quấn vào. Bời vì ngày mai là thất tịch, mà Ngọc đế giao nhiệm vụ cho nguyệt lão là mai mối cho bảy mươi bảy người cầu nguyện.
Cho nên ngày mai nguyệt lão phải xuống nhân gian làm việc!
Trên đường tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Nguyệt lão đang nhìn con đường tưng bừng ở nhân gian xinh đẹp, “Ừm… đôi này được, rất xứng nè.”
Niệm chú xong, một sợi tơ hồng bay đi, cột lấy hai người xứng đôi kia.
Lại là một đôi lương duyên trời cho.
Sau đó, nguyệt lão đi tới đầu cầu hỉ thước, phía trước là miếu nguyệt lão, thế nhưng nguyệt lão không muốn đi tới miếu thờ kia, bởi vì dùng đầu ngón chân cũng biết được đám người phàm tục kia sẽ tưởng tượng nguyệt lão giống một ông già, tóc trắng ân cần đôn hậu, nguyệt lão vẫn chưa muốn mình bị tức chết đâu, cho nên bất luận thế nào cũng không vào đó ban duyên.
“Oa…a…a…oa oa…”
Hử? Tiếng khóc ở đâu vậy? Nguyệt lão tìm kiếm xung quanh, đi tới cầu thì thấy trong nôi có một đứa bé đang khóc, chắc là bị cha mẹ vô lương tâm vứt bỏ, đứa bé đáng thương.
“Ài, bé ngoan, đừng khóc, ca ca đưa em đi chơi nha.”
Lòng nguyệt lão đầy thương cảm, đương nhiên sẽ không thấy chết không cứu, lập tức ôm lấy đứa bé đi chơi, đứa bé mở to mắt nhìn nguyệt lão, sau đó cọ cọ trong lòng nguyệt lão, tỏ ý vui vẻ. Hì, nguyệt lão bị đứa bé cọ cọ như vậy cũng rất vui.
Thế là cứ như vậy một lớn một nhỏ vui chơi thỏa thích, nguyệt lão mới chợt nhớ ra mục đích của chuyến đi này, trời ạ, còn tới bảy đôi uyên ương cần mai mối!!
Thế là hắn ôm đứa bé trên phố tìm kiếm bậy bạ, cuối cùng sau khi quay về, nguyệt lão nhìn đứa bé lưu luyến, nhưng mà bây giờ hắn phải về trời đó.
Vậy đứa bé này phải làm sao?
Không không không, nhất định vẫn còn cách, nguyệt lão dùng đầu óc không quá thông minh của mình tìm cách, ra sức suy nghĩ…
Cuối cùng, nguyệt lão quyết định đem đứa bé để lại nơi ở của mình ở nhân gian, để người hầu xuống chăm sóc.
Sau khi thu xếp xong thì vội quay về thiên đình.
Sau khi bẩm báo cho Ngọc đế kết quả, nguyệt lão vội vã xuống trần, sau đó lập tức chạy đến bên cạnh đứa bé đáng yêu.
“Ừ…ừ, cục cưng không khóc, không khóc nha.” Cứ như vậy qua một năm, nguyệt lão nhận nuôi đứa bé ở trần gia, tên là Tần Chỉ Khê.
Cứ bay tới bay lui mấy năm, Tần Chỉ Khê cũng đã bảy tuổi, mà nguyệt lão gần như hai ba ngày xuống trần một lần, xuống nhìn tiểu hài tử đáng yêu mà hắn nhặt được, Tần Chỉ Khê lúc này tuy còn nhỏ nhưng cũng đã rất anh tuấn, lông mày thon dài, sống mũi cao, làn da trắng như tuyết.
Điều này làm cho nguyệt lão rất hài lòng.
Trong lúc nguyệt lão đang thỏa mãn thì Tần Chỉ Khê lễ phép nói, “Nguyệt ca ca, huynh lúc đến lúc đi, lần nào cũng vội vàng, không biết là làm gì vậy?”
Nguyệt lão nhíu mày, chưa từng nghĩ qua Tần Chỉ Khê sẽ hỏi như vậy, nhưng mà trẻ con lớn lên cũng sẽ phải biết một vài chuyện. Thế là nguyệt lão rất vui vẻ trả lời, “Khê nhi, ca ca có công việc đó, phải làm thật tốt mới có thể nuôi tiểu Khê nha.”
Nói xong lại ôm Tần Chỉ Khê hôn nhẹ, không ngờ lại bị Tần Chỉ Khê né tránh, nói, “Nguyệt ca ca khổ cực, Khê nhi muốn giúp huynh gánh bớt, cho nên Khê nhi phải đi học, sau này có thể nuôi Nguyệt ca ca rồi.”
Ôi, Tần Chỉ Khê này thật là, ta là thần tiên sao còn cần đệ nuôi chứ, nhưng mà không thể làm hỏng lòng tin của trẻ con.
Thế là nguyệt lão nói, “Khê nhi thật thông minh, vậy sau này ca ca phải nhờ đệ nuôi rồi!” Nói xong, Tần Chỉ Khê xấu hổ, sau đó ôm lấy nguyệt lão, khuôn mặt cọ cọ trong lòng nguyệt lão.
Sau đó, Tần Chỉ Khê nỗ lực học tập, cố gắng tập võ.
Đến khi nguyệt lão xuống cũng không quên siêng năng, điều này làm nguyệt lão có chút bất mãn, nhưng mà đối với Khê nhi cũng tốt, cho nên cứ ráng nhịn ở một bên cô đơn yên lặng thôi, nhìn nó thôi cũng được rồi.
Cứ như vậy qua mấy năm, Tần Chỉ Khê qua mười tuổi, nguyệt lão đã bị Tần Chỉ Khê hỏi khó:
” Nguyệt ca ca, huynh làm việc gì vậy? Khê nhi muốn đi cùng.”
Thế là nguyệt lão phiền não rồi, nhưng mà đầu óc trì độn nhắc nhở nguyệt lão vẫn chưa tới lúc nói cho Tần Chỉ Khê biết. Thế là nguyệt lão nói dối, “À, thì là làm mai mối cho người ta chẳng hạn.”
“Hử? Bà mối? Đây không phải là công việc của nữ tử sao?” Tần Chỉ Khê nghi ngờ nói.
“Khê nhi, làm việc không phân biệt nam nữ ra sao, địa vị thế nào!” Nguyệt lão liều mạng giải thích.
“Dạ phải, Nguyệt ca ca vất vả rồi, hôm nay để Khê nhi giúp ca ca kỳ lưng cho!” Tần Chỉ Khê nói.
“Được!” Nguyệt lão thích nhất là được Tần Chỉ Khê kỳ lưng, phải cố gắng hưởng thụ mới được.
Lại qua vài năm, Tần Chỉ Khê đã là một thiếu niên mười sáu tuổi ngọc thụ lâm phong, tuấn tú lịch sự, hai năm qua bởi vì Thiên đình bận rộn, nguyệt lão cũng ít hạ phàm, nhưng mà Tần Chỉ Khê cũng tỏ ý đã hiểu, sau đó Tần Chỉ Khê cũng bắt đầu tự mình hành tẩu, trên giang hồ cũng có chút tiếng tăm, được gọi là Tần đại hiệp.
Nhưng mà, đại hiệp cũng là một người có học, năm nay muốn vào kinh ứng thí, mà nguyệt lão vì chuyện đó nên đã xin thiên đình nghỉ vài ngày để cùng đi với Tần Chỉ Khê.
Nhưng mà, mấy ngày nay thân phận nguyệt lão đã bị bại lộ, bạn tốt của nguyệt lão hạ phàm, sau khi gặp Tần Chỉ Khê thì nguyệt lão bị lộ thân phận rồi…
Thế là Tần Chỉ Khê sầu não, mà nguyệt lão thì lo lắng.
Nhưng mà, nguyệt lão lo lắng không bao lâu, Tần Chỉ Khê đã tới gặp, không chút kinh ngạc, cũng không phẫn nộ.
Chỉ là Tần Chỉ Khê hắn không đi thi, sau khi nguyệt lão biết liền hỏi, “Tại sao? Khê nhi không phải muốn trở thành Trạng Nguyên sao?”
Tần Chỉ Khê sau khi nghe xong, cười nói, “Nguyệt ca ca, đệ càng muốn trở thành đại hiệp hơn!”
Nguyệt lão còn muốn hỏi vì sao, nhưng mà nếu Tần Chỉ Khê đã tự mình quyết định, hắn cũng không nói gì.
Tần Chỉ Khê nhìn bóng lưng nguyệt lão nhẹ nhàng bay lên trời, thầm nghĩ, bởi vì thần tiên với hiệp lữ mới xứng đôi.
Lại qua ba năm, nguyệt lão tuy rằng cảm thấy hắn và Tần Chỉ Khê không còn thân thiết như xưa, nhưng mà cũng vẫn hài lòng.
Ở hạ giới, nguyệt lão có một tâm nguyện, hì hì, Khê nhi vừa xinh đẹp lại có võ công cao cường, muốn tìm một nữ tử như thế nào để cùng se tơ nhỉ?
Hay là cứ cho Khê nhi tự chọn đi, muốn nữ tử thế nào thì hắn sẽ định duyên thế đó.
Không ngờ, lúc nguyệt lão được Tần Chỉ Khê giúp hắn kỳ lưng nói việc này, Tần Chỉ Khê vốn đang ở bên tai nguyệt lão thổi khí liền trở nên lạnh lùng.
Chỉ nói một câu vô cùng lạnh nhạt lại có chút phẫn nộ, “Đệ không cần, cảm ơn ca ca.”
Hử?! Vì sao?? Nguyệt lão không hiểu, bởi vì ở tuổi Tần Chỉ Khê đối với theo đuổi của nữ tử hẳn phải rất mãnh liệt chứ!!
“Không vì sao cả, ca ca không cần phải lo lắng.”
Kháo! Làm sao có thể không lo lắng!!
“Vậy, huynh không ép, Khê nhi bây giờ không muốn thì dù sao sau này cũng phải muốn.” Nguyệt lão kiên định nói.
Mà Tần Chỉ Khê chẳng qua là cười cười, hôn khuôn mặt nguyệt lão, sau đó nói, “Ừ, lúc đó nói cho huynh biết.”
Mà còn chưa tới bao lâu, trên giang hồ đã lưu truyền Tần Chỉ Khê đã bị mỹ nhân Nhược Hồng coi trọng, cứ ba ngày lại tới nhà Tần Chỉ Khê hai lần, khiến y không kiên nhẫn, kỳ thực ngoại trừ Nhược Hồng, vẫn có rất nhiều nữ tử trên giang hồ thầm mến Tần Chỉ Khê, ai bảo Tần đại hiệp tiêu sái lại có tài như vậy, có nữ tử nào mà không thương chứ.
Ở thiên đình, nguyệt lão đã quan sát Nhược Hồng nhiều ngày rồi, Nhược Hồng này thực sự là không tệ. Vì vậy ban đêm:
“Khê nhi, mấy ngày nay huynh cuốn tơ hồng, nhớ tới một cặp trời cho sắp thành rồi.” Nói xong, dùng sức nháy mắt với Tần Chỉ Khê.
“… Nàng không thích hợp với đệ.” ý của nguyệt lão đã rõ.
“Vậy nữ tử nào mới khiến đệ bằng lòng chứ? Khê nhi.” Nguyệt lão cầm lấy góc áo của Tần Chỉ Khê đã cao hơn mình, nói.
“Không nhất định phải là nữ tử mà.” Tần Chỉ Khê nói xong, bắt lấy tay nguyệt lão cọ vài cái trên mặt.
Nguyệt lão ngây ngẩn cả người, chấn kinh rồi nhanh chóng đè xuống, sau đó hơi rút tay, khuôn mặt ngu ngốc nói, “Khê nhi, đệ đây là…?”
Nhìn nguyệt lão, Tần Chỉ Khê không nói gì, chẳng qua là nhẹ nhàng hôn lòng bàn tay của nguyệt lão.
Mà nguyệt lão sợ hãi rụt tay lại, chuồn nhanh!
Nguyệt lão nằm trên giường ở thiên đình không cách nào an giấc, trời ạ!!
Tần Chỉ Khê đây là… Không thể!!
Nguyệt lão căm giận nghĩ, không được, Khê nhi không để ý tới nữ tử là vì chưa gặp ai tốt thôi, đợi ta ngày mai khuyên nhủ là được!!
Sau khi nguyệt lão nghĩ như vậy, cuối cùng híp mắt.
Thế nhưng lòng nghĩ như vậy nhưng lại không biết làm như thế nào, ôi… Nguyệt lão phiền não rồi!!
Nhưng mà, lúc nguyệt lão bụng đầy tâm sự hạ phàm, xuất hiện trước mặt Tần Chỉ Khê thì y lại nói, “Nguyệt, hôm qua đệ đã suy nghĩ rồi, nam nhân cuối cùng vẫn phải ở cùng nữ nhân.”
Nguyệt lão nghe xong câu này liền hài lòng, tuy rằng trong hài lòng lại tồn tại một chút chua xót khó hiểu.
Nhưng nguyệt lão chính là nghĩ sau cơn mưa trời lại sáng, vội vàng nói, “Vậy là tốt rồi! Khê nhi thật thông mình!”
Hì hì, mấy ngày nay Khê nhi rất biết điều, luôn giúp nguyệt lão quấn tơ hồng, cùng ghép nhân duyên, điều này khiến nguyệt lão rất vui.
Phải tìm cho Tần Chỉ Khê một tình yêu thật tốt mới được.
Bất quá, Tần Chỉ Khê nói, “Nguyệt, hôm qua đệ ở Tây Nguyệt đình cứu được một nữ nhân, cảm thấy không tệ lắm.”
Nguyệt lão nghe xong, mắt mở to hết cỡ, đạp mây đi đến bên Tần Chỉ Khê, sau đó bị Tần Chỉ Khê ép ở trong phòng hôn nhẹ, sờ sờ nhẹ cả một giờ.
Hai ngày sau.
Tần Chỉ Khê lại nói, “Nguyệt, ở tửu lâu XX, có một hoa khôi rất dễ nhìn, lại độc thân.”
Nói xong, thì chứng kiến nguyệt lão tràn đầy hi vọng chạy vội đến, sau đó bị Tần Chỉ Khê XXOO cả hai giờ.
Qua một hồi, Tần Chỉ Khê cầm mấy tấm thiệp giới thiệu nữ nhân lung lay trước mặt nguyệt lão. Thế là nguyệt lão hai mắt lóe sáng chạy như bay tới, sau đó bị Tần Chỉ Khê ấn ở trên giường XXOO một trăm lần là một trăm lần.
Lại qua rất nhiều ngày,
Tần Chỉ Khê uống trà, sau đó nói, “Vừa rồi có một cô nương thổ lộ với đệ.”
Thế là, nguyệt lão tiếp tục chạy như bay, sau đó lại bị Tần Chỉ Khê XXOO hai trăm lần là hai trăm lần… =.=
Trên giường lay động, nguyệt lão bị động mà lại hứng khởi vô cùng, mà nam nhân phía trên người nguyệt lão thì đang cố gắng chuyển động, động rồi động…
“Đừng…a…”
Nguyệt lão bám lấy lưng của nam nhân đang đè phía trên, vô ý thức rên thành tiếng.
Cứ như vậy, ngoài phòng không gió, trong phòng cảnh xuân dào dạt vô cùng~
Đột nhiên, cửa bị mở mạnh, mà nam tử bước ra cửa đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, bước đi liêu xiêu.
Mà nam nhân đi phía sau gọi, “Nguyệt!”
“Đệ không được bước ra!! Ta….ta…ta muốn về thiên đình.”
“Nhưng huynh như vậy…”
“Câm miệng!” nói xong liền bay nhanh mất hút.
Nguyệt lão đi lần này là một năm.
Một năm sau, thiên hạ thái bình, Tần đại hiệp nổi danh trong thiên hạ.
Chỉ là thành công về sự nghiệp, nhưng duyên phận còn chưa tới. Tuy rằng có rất nhiều cô nương có ý với Tần Chỉ Khê, nhưng lại không ai lọt vào mắt của Tần đại hiệp.
Nghe đâu Tần đại hiệp đã có ý trung nhân, chẳng qua là vị ý trung nhân này lại lần lữa không đồng ý với đại hiệp.
Điều này khiến một đám thường dân cảm thấy vô cùng đáng tiếc, cũng vì lo nghĩ cho đại hiệp đó nha!!
Ngày hôm đó, Tần Chỉ Khê đi tới miếu nguyệt lão gần cầu hỉ thước, đứng trước miếu nguyệt lão, nhìn lão già bằng tượng kia lại nhìn đến mê mẩn.
Đột nhiên, sau lưng Tần Chỉ Khê xuất hiện một người, bạch y phiêu lãng, tóc đen như mực, người nọ lên tiếng, “Thế nào? Đệ thích nguyệt lão như vậy hơn à??”
Nghe thấy giọng nói, Tần Chỉ Khê sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nhìn người mà mình ngày đêm mong nhớ.
Người nọ lại nói, “Lần này ta chỉ còn một sợi tơ thôi đó, cơ hội cũng chỉ có một lần.” nói xong lại ngại ngùng từ trong tay áo lấy ra một sợi tơ hồng.
Mà Tần Chỉ Khê vẫn đứng yên đó.
“Hừ! Không muôn phải không, thế ta đi đây!”
Nguyệt lão nói xong, Tần Chỉ Khê đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng nắm tay nguyệt lão, cướp lấy tơ hồng trong tay hắn.
Bóng của nguyệt lão, còn có bóng của y. Sau đó đứng dậy, dùng sức hôn lên đôi môi đỏ mọng của nguyệt lão!!
“Đừng…”