“Không tồi, đẹp.”
“Thật sự?”
“Nếu không thì sao? Tự em nhìn xem anh mặc vào đẹp trai biết bao nhiêu, mắt nhìn của bạn gái anh thật không sai, chất liệu vải này mặc vào cũng rất thoải mái.”
Tiết Tử Ngang đương nhiên biết những lời Triệu Ngu nói trong điện thoại đó chỉ để cẩn thận dò hỏi. Quần áo này không có khả năng cô trong lúc vô tình nhất thời mua được, chắc chắn là cô đã cố ý chọn thật lâu mới nhìn trúng được cái này làm quà đáp lại anh.
“Ai là bạn gái của anh?” Triệu Ngu nổi giận mà trừng mắt liếc anh một cái, trên mặt lại đều là ý cười không thể che dấu.
“Sao nào? Vừa rồi còn nằm dưới thân của anh, bây giờ lại không thừa nhận là bạn gái của anh?” Tiết Tử Ngang dùng một tay kéo cô vào lồng ngực, khóe môi cọ nhẹ ở bên tai cô: “Muốn cảm thụ một lần nữa hay không, tư vị khi anh ở bên trong em?”
“Không biết xấu hổ.” Triệu Ngu hờn dỗi, duỗi tay đánh vào ngực anh nhưng lại bị anh chuẩn xác mà bắt lấy.
Nhìn vết sẹo nhàn nhạt trong lòng bàn tay cô, Tiết Tử Ngang dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa: “Mau mau khỏi.”
“Miệng vết thương đã lành rồi, vết sẹo này hẳn là cũng mau chóng biến mất thôi, may mà nhờ thuốc làm mờ sẹo của anh.”
Tay Tiết Tử Ngang dọc theo lòng bàn tay cô vuốt lên cánh tay, nơi đó vốn dĩ có vài vết sẹo nông sâu không đồng nhất, nhưng bây giờ đã sớm không nhìn thấy nữa.
“Về sau còn dám tự mình hại mình nữa, anh nhất định sẽ đánh nát cái mông em.”
Triệu Ngu ngoan ngoãn gật đầu: “Sẽ không đâu.”
Tuy cô đối với bản thân đủ tàn nhẫn, nhưng thật ra những vết thương đó đều không sâu, còn chưa thể sánh bằng sự khủng bố của Từ Miểu khi tự mình hại mình.
Tiết Tử Ngang năm đó yêu Từ Miểu, mặc kệ Từ Miểu tự hành hạ cô ấy thành cái dạng gì, mặc kệ trong đoạn tình cảm đó anh có bao nhiêu mệt mỏi thì anh vẫn dành vô hạn đau lòng và yêu chiều cho cô ấy.
Nhưng nếu Triệu Ngu dám làm như thế thì có khi Tiết Tử Ngang sẽ trực tiếp ném cô vào bệnh viện tâm thần và tránh như tránh tà.
Hơn nữa, cô cũng biết rõ, ngoại trừ một số người có sở thích đặc biệt, không có bất cứ người đàn ông nào thích phụ nữ trên người có sẹo, vậy nên khi xuống tay cô đã kiểm soát lực nặng nhẹ.
Bị Tiết Tử Ngang ôm vào trong ngực, cùng anh ôm nhau một lúc lâu, Triệu Ngu mới cất giọng mất mát: “Ngày mai đã phải đi làm rồi.”
Tiết Tử Ngang cười: “Như thế nào? Luyến tiếc kỳ nghỉ?”
“Đương nhiên, nghỉ càng nhiều càng sướng nha.”
“Vậy em có muốn anh lợi dụng chức quyền, tiếp tục cho em nghỉ thêm một tháng nữa?”
“Em mới không cần.”
“Vậy anh đây lợi dụng chức quyền để ngủ với em thêm lần nữa.”
“Không phải là mới làm xong sao… A… Đừng… Tiết Tử Ngang… Đừng liếm…”
Diệp Tử bị sa thải, Triệu Ngu lại nghỉ phép do tai nạn lao động. Một tháng này, đi theo bên người Tiết Tử Ngang là thư ký mới nhậm chức – Hạ Nam.
Người là do Tiết Tử Ngang bảo Triệu Ngu tìm kiếm, Triệu Ngu cảm thấy cô gái nhỏ này làm việc lưu loát, tính cách hào sảng nên bèn đề cử với Tiết Tử Ngang.
Trong thời gian thử việc lại có thể đi theo bên người vị “Hoàng trưởng tôn” này, Hạ Nam đương nhiên rất vui mừng, cũng luôn đặc biệt cảm ơn Triệu Ngu.
Công việc của Triệu Ngu và Hạ Nam không quá giống nhau. Khi Tiết Tử Ngang có quá nhiều công việc không thể giải quyết hết hoặc không có ở công ty, cô thường xuyên phải thay anh xử lý công việc, thậm chí là tự mình đưa ra quyết sách.
Khi công ty khoa học kỹ thuật Y Trình phái người đến bàn chuyện hợp tác, Tiết Tử Ngang không có ở công ty, nên là Triệu Ngu tham gia cuộc họp thay.
Hơn nữa, Hứa Thừa Ngôn cũng tới.
Thật ra đây chỉ là loại hợp tác bình thường, sẽ có người ở bộ phận tương ứng với bên Hoa Xán đến giải quyết, như thế nào cũng không cần tới một CEO như Hứa Thừa Ngôn tự mình ra mặt.
Lần trước sở dĩ anh đến là do có việc đầu tư muốn bàn bạc với tổng giám đốc Hoa Thị, cũng chính là bàn chuyện với mẹ Tiết Tử Ngang, không có liên quan gì đến Triệu Ngu.
Còn lần này thì, khó mà đoán được.
Trước khi rời khỏi công ty, Triệu Ngu cố ý lấy từ trong ngăn kéo ra mắt kính gọng vàng và đeo lên.
Hạ Nam thấy bèn hiếu kỳ nói: “Thì ra chị Triệu Ngu cũng bị cận thị à? Em vậy mà lại không phát hiện?”
Triệu Ngu cười cười: “Cũng không tính là cận, dù sao số độ cũng không quá cao, chỉ là cảm giác gần đây thị lực có chút giảm xuống, sợ phòng họp quá lớn không thấy rõ màn hình nên cố ý chuẩn bị.”