Chap 46

Tiết Trạm khống chế được cái tay lộn xộn của Triệu Ngu, anh ôn nhu an ủi cô: “Đừng sợ, xe cứu thương sắp đến rồi, cô cố gắng lên, tôi sẽ trò chuyện với cô, được chứ?”

 

Ý thức của Triệu Ngu vẫn rất tỉnh táo, thậm chí cô biết cô sẽ không sao cả, tình huống như thế này cô đã trải qua hai lần, nhưng cảm giác hít thở không thông này thật sự rất khó chịu, trên người cũng cực kỳ ngứa.

 

Cô nhếch miệng với Vương Kỷ, muốn nói với cô ấy là mình không sao, nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra nổi mà chỉ có thể liều mạng hít thở.

 

“Đến rồi, đến rồi.” Bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm kim tiêm bước tới. “Cho cô ấy nằm thẳng ra, nhấc váy cô ấy lên, tiêm vào đùi.”

 

Nhìn vật trong tay bác sĩ, Tiết trạm hơi chần chờ: “Đây là cái gì?”

 

“Adrenalin, thuốc giảm vết ban tốt nhất.”

 

Đối với trang bị y tế của bác sĩ khách sạn, Tiết Trạm không tin tưởng lắm, nên mắt theo bản năng nhìn Triệu Ngu, đến khi Triệu Ngu gật đầu với anh, anh mới theo bác sĩ nói đỡ cô nằm thẳng ra, kéo làn váy của cô đến đầu gối.

 

Chân cô, mỗi khi cô mặc váy anh đều nhìn thấy, thậm chí lúc trước có một lần, anh đã nhìn toàn cảnh rồi, rất trắng, rất thẳng, cũng rất thon dài, nhưng lúc này lại bị che kín bằng những đốm đỏ, cơ hồ có thể dùng từ “xấu xí” và “khủng bố” để miêu tả.

 

Theo hướng dẫn của bác sĩ, phía sau lưng và dưới chân cô đều được lót bằng mấy tầng quần áo, Tiết Trạm đè chân cô lại, để bác sĩ tiêm vào đùi cô.

 

Bác sĩ này đã 40 tuổi, vừa nhìn liền biết có kinh nghiệm phong phú, thấy ai nấy đều cực kỳ lo lắng, ông ngược lại cười an ủi: “Yên tâm đi, không sao đâu, bệnh nhân như thế này tôi gặp nhiều rồi, chỉ cần điều trị kịp thời thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, tình trạng của cô ấy cũng không gọi là nghiêm trọng nhất.”

 

Quả nhiên, không lâu sau tình trạng của Triệu Ngu đã có chuyển biến tốt, bác sĩ kiểm tra cẩn thận một chút rồi nói: “Phải tiêm thêm lần nữa, nhưng không cần tiêm ngay lập lức, chờ chút nữa tôi sẽ đưa cô ấy lên xe cứu thương.”

 

Khi xe cứu thương đến, tình trạng của Triệu Ngu về cơ bản đã ổn định, bác sĩ lên theo xe cứu thương, Tiết Trạm phân phó Vương Kỷ đi theo, Hạ Nam và Tần Ý cũng muốn đi cùng nhưng bị bác sĩ trêи xe cứu thương ngăn lại.

 

Đến khi đoàn người đã rời đi, Tiết Trạm mới hỏi Hạ Nam: “Có bao nhiêu người biết Triệu Ngu bị dị ứng nước chanh?”

 

Nếu không phải hôm nay phát sinh loại chuyện này, nghe Vương Kỷ nói, ngay cả anh cũng không biết chuyện đó.

 

Hạ Nam lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, chắc là cũng không nhiều, mấy người bọn tôi sau khi quen chị Triệu Ngu lâu rồi mới biết.”

 

Ánh mắt Tiết Trạm nặng nề, suy tư một hồi, bình tĩnh nói: “Đi ra ngoài trước đi.”

 

Nhưng mới chỉ qua khúc nhạc đệm nhỏ thôi, cuộc họp thường niên long trọng như vậy chắc chắn vẫn tiếp tục, bên ngoài cũng khôi phục lại trạng thái như trước cơn bão, âm nhạc vui vẻ vang lên, tiếp đến trêи sân khấu là một tiết mục biểu diễn sôi nổi.

 

Vu Phỉ đến cùng cha cô ta, là khách quý nên hai cha con ngồi chung một bàn ở bên cạnh Tiết Trạm, khi Tiết Trạm ra khỏi hậu trường, đến bên rìa sân khấu, ánh mắt sắc bén rơi xuống trên người cô ta.

 

Cô sợ đến mức toàn thân run rẩy, nhanh chóng rời ánh mắt, giả vờ bình tĩnh nhìn lên cuộc biểu diễn ở trên sân khấu, nhưng thật ra cảm giác sợ hãi nơi đáy lòng vẫn không biến mất.

 

Chỉ là Vu Phỉ nghe Triệu Ngu nói chuyện phiếm với người phục vụ xong nên liền nhất thời xúc động muốn làm cô gái đó phải xấu mặt và làm dịu lửa giận với Tiết Trạm ở trong người mình mà thôi, không ngờ Triệu Ngu lại phản ứng nghiêm trọng như vậy, xém nữa Vu Phỉ cô đã biến thành hung thủ giết người.

 

Trước đó Tiết Trạm cũng chỉ nghi ngờ Vu Phỉ qua trực giác, nhưng lúc nãy chạm mắt nhau đã có thể khẳng định được suy đoán của anh.

 

Nhưng anh vẫn không hiểu, Vu Phỉ biết Triệu Ngu dị ứng với nước chanh từ đâu? Cứ cho là cô ta đã cố ý tìm hiểu từ trước đi, nhưng hôm nay lại tự mình đến tận nơi để gây án, có phải là quá ngu ngốc hay không?

 

Đúng lúc này, một thư ký khác của anh đi tới, cúi lưng thấp giọng nói bên tai anh: “Phó chủ tịch Tiết, người phục vụ đó đã đến phòng nghỉ rồi, ngài có muốn tự mình hỏi không?”

Chap 46

Bình luận

Truyện Đề xuất