Chap 153

Ngày hôm sau, Triệu Ngu đi làm đúng giờ, ngoại trừ đôi mắt hơi đỏ và mắt có quầng thâm đen thì mọi thứ khác đều bình thường.

 

Phó Thao nhìn thấy bộ dáng của cô, cảm thấy có chút tội lỗi, sau mấy lần ngập ngừng cuối cùng cũng không nói gì. Sau cuộc họp, hắn vội vã rời công ty để đi gặp một khách hàng lớn. Buổi chiều cũng có một cuộc họp, nhưng đó chỉ là báo cáo công việc bình thường của từng bộ phận marketing. Phó Thao không có ở đây, Triệu Ngu là trợ lý đại diện cho hắn.

 

Nửa chừng cuộc họp, giám đốc marketing Hồ Quốc Uy đang nói chuyện. Cánh cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, một cô gái tầm 17 - 18 tuổi xông vào.

 

Sau khi thấy rõ người đến, Triệu Ngu người ở gần cửa nhất nhanh chóng đứng dậy chào cô ấy rồi thấp giọng thì thầm: "Manh Manh, tại sao em lại ở đây? Phó tổng không ở trong công ty, ở đây đang có cuộc..."

 

"Chát!"

 

Chưa kịp nói hết câu, một cái tát mạnh đã giáng vào mặt cô, tất cả mọi người đều sững sờ không kịp phản ứng gì.

 

Triệu Ngu siết chặt hai tay ở hai bên váy, khuôn mặt cô vẫn mỉm cười, giọng điệu bình thản và nói: "Manh Manh, đây là phòng họp, có chuyện gì thì chúng ta đến văn phòng của bố em nói chuyện."

 

Nói xong, cô kéo tay và chuẩn bị đưa cô gái kia ra khỏi phòng họp. Kết quả là Phó Ngữ Manh đập mạnh vào tay cô và thẳng tay đẩy cô ra xa.

 

 Triệu Nga đang đi giày cao gót, nó khiến cô đứng không vững và vấp ngã va mạnh người vào cái bàn ở phía sau cô.

 

Phó Ngữ Manh còn muốn ra tay, nhưng đã bị Trần Khoa - một giám đốc marketing khác ngăn lại: "Manh Manh, đây là công ty, không phải là nơi em có thể quậy phá, nhanh đi ra ngoài với tôi."

 

Phó Ngữ Manh giận dữ nhìn chằm chằm vào Triệu Ngu vừa mới đứng lên: "Con đàn bà đê tiện không biết xấu hổ, dám dụ dỗ bố tôi, tin hay không, tôi cho người bán cô vào hộp đêm làm gái?"

 

Trần Khoa nhìn mặt Triệu Ngu tái nhợt, nắm lấy cánh tay của Phó Ngữ Manh mạnh tay kéo cô ta ra ngoài.

 

Cánh cửa phòng họp lại đóng lại. Triệu Ngu hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trở về chỗ ngồi và làm như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi nghe bài báo cáo của Hồ Quốc Uy, cô lại nghiêm túc báo cáo công việc của mình ở đây.

 

Sau khi họp xong, Phó Ngữ Manh không còn ở công ty nữa, nhưng chuyện này cũng đã bị lan truyền nhanh chóng, và một nhóm người thích hóng chuyện lại có chủ đề mới để bàn tán.

 

Triệu Ngu vẫn thẳng người bước đi trước mặt mọi người, làm ngơ mọi chuyện và dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.

 

Nhưng trong khi không ai chú ý, cô lặng lẽ trốn trong cầu thang thoát hiểm ở tầng 30, ngồi cuộn tròn trên mặt đất khóc một cách đau khổ. Khi cô cảm thấy khóc đủ rồi mới ngẩng mặt lên khỏi hai đầu gối, một tờ khăn giấy được đưa tới trước mặt cô. Cô ngước lên và nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiết Tử Ngang.

Ngạc nhiên và hoảng loạn trong giây lát, cô lập tức đứng dậy quay lưng lại lau nước mắt rồi cúi xuống kêu: "Tiết tổng".

 

Cầu thang thoát hiểm khắp nơi đều là bụi, và trang phục công sở của cô đã bị nhuộm màu xám từ lâu. Tiết Tử Ngang nhìn vẻ ngoài ngượng ngùng của cô liền thở dài hỏi: "Cô chỉ biết khóc thôi à? Khóc có thể giải quyết được vấn đề không?"

 

Triệu Ngu cúi đầu cắn môi không nói lời nào. Tiết Tử Ngang do dự một lúc, đột nhiên kéo tay phải của cô lên, vén tay áo lên. Triệu Ngu hốt hoảng vùng vẫy, nhưng Tiết Tử Ngang nắm chặt, trầm giọng nói: "Lúc nãy tôi đã nhìn thấy rồi." Anh đang nói đến chuyện tay phải của cô bị đập mạnh vào bàn khi cô ngã xuống trong phòng họp. Triệu Ngu sững người trong giây lát và không còn vùng vẫy nữa. Tiết Tử Ngang nhẹ nhàng nâng cổ tay cô lên, đôi mắt rơi xuống cánh tay trắng nõn của cô, khẽ nheo lại và nổi lên sự tức giận.

 

Giữa cổ tay phải và khuỷu tay của Triệu Ngu có nhiều vết thương nông có sâu có, một số đã đóng vảy và một số mới bị gần đây, ước chừng là vào tối hôm qua.

 

"Cô có bị thiểu năng không? Mỗi khi gặp chuyện gì đó là tự cắt tay mình à?"

 

Triệu Ngu tiếp tục cúi đầu trong im lặng, nhưng những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Chap 153

Bình luận

Truyện Đề xuất