Ngay khoảnh khắc cô rơi vào vòng tay của Tiết Tử Ngang, đôi môi của anh cũng vươn lên, có chút hương rượu, hơi lạnh, nhưng rất mềm.
Triệu Ngu đã giằng co một vài lần mà không tránh ra được, lơ ngơ ngồi trên đùi anh, mặc cho anh hôn cô. Hơi thở nóng rực tiếp tục phả lên mặt cô, và dần dần, cơ thể cứng ngắc của cô cũng bắt đầu thư giãn, khi đầu lưỡi anh cố gắng cạy mở hàm răng của cô thì cô liền chủ động mở miệng ra. Lưỡi anh tiến thẳng vào, quấn lấy lưỡi cô trêu chọc, cánh tay quanh eo cô dần dần siết chặt, vuốt ve khắp cả người cô.
Cơ thể của Triệu Ngu trở nên mềm nhũn, hơi thở gấp gáp, hai tay cô vô thức quấn quanh cổ anh, chiếc lưỡi mềm chủ động quấn quanh đan xen với anh.
Lòng bàn tay anh di chuyển đến ngực cô, cách một lớp quần áo xoa nắn một lúc, Tiết Tử Ngang bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo, từ áo khoác ngoài đến chiếc áo sơ mi trắng bên trong. Những ngón tay của anh mang theo hơi lạnh chạm vào vùng da trước ngực khiến Triệu Ngu run rẩy khắp cơ thể, cắn nhẹ lên môi anh.
Anh đẩy chiếc áo lót lên trên, nắm lấy một bên ngực bóp nhẹ, đầu ngón tay ấn vào hạt đậu nhỏ đã cứng lên ở phía trên, vừa chà xát vừa xoa nắn vòng quanh. Cơ thể của Triệu Ngu lại một lần nữa căng cứng, mông cô vặn vẹo trên người anh, vừa hay chạm vào một nơi đang dần trở nên cứng ngắc.
Tiết Tử Ngang rời khỏi đôi môi cô, nụ hôn di chuyển từ má đến cổ, mút lấy mút để xương quai xanh đang bị áo lót làm vướng víu, môi và lưỡi tiếp tục đi xuống, sau đó rơi xuống bầu ngực trắng ngần, mê man liếm mút.
Triệu Ngu cắn môi để kìm nén tiếng rên rỉ mà cô muốn thốt ra, hai tay cô bám chặt vào hai đầu vai anh, toàn thân run rẩy. Nhưng khi anh liếm mút đầu ngực cô một cách tỉ mỉ tinh tế, cô không thể nhịn được mà rên rỉ, mềm nhũn thở dốc trong vòng tay anh.
Tiết Tử Ngang tiếp tục xoa nắn bộ ngực của cô bằng đôi môi của mình, bàn tay anh di chuyển dọc theo bụng dưới của cô, vuốt ve đi vào trong chiếc váy, phủ lên âm hộ và nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó chạm vào khe hở bí ẩn.
Cô vẫn mặc quần lót và vớ, nhưng khi đầu ngón tay anh chạm vào, anh rõ ràng có thể cảm nhận dính ướt một mảng.
Anh rời khỏi núm nhũ hoa, ngẩng đầu lên hôn và thì thầm vào tai cô: “Sao nó ướt nhanh quá vậy? Chảy thật là nhiều nước.”
Mặt của Triệu Ngu đỏ ửng, cô cúi đầu không dám nhìn anh, hai chân cô khép chặt lại, nhưng lại không thể ngăn được anh tiến vào sâu hơn.
Những ngón tay dài của Tiết Tử Ngang vuốt ve qua lại dọc theo đường may, càng ngày càng ẩm ướt, nhìn dáng vẻ không chịu nổi của cô, anh càng trở nên xấu xa dùng sức nhiều hơn, ngay khi tìm thấy vị trí của hoa huyệt, anh liền mạnh mẽ nhấn vào và xoa nắn nó.
“A …” Triệu Ngu hét lên rồi vặn vẹo tuyệt vọng trên đùi anh.
Anh vừa liếm mút vành tai cô, vừa dùng một tay xoa nắn bầu ngực của cô, kéo mạnh núm nhũ hoa, xấu xa bừa bãi trêu chọc những bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể cô.
Không lâu sau, Triệu Ngu cắn môi tiết ra, cả người co giật nằm liệt trên người anh.
Cảm nhận được lòng bàn tay đã bị ướt đẫm, anh lại cười khẽ: “Thật là nhạy cảm, cách hai lớp vải mà vẫn “lên” được? Lại còn có thể ra nhiều như vậy?”
Triệu Ngu nước mắt lưng tròng, xấu hổ ngước mắt nhìn Tiết Tử Ngang.
Anh mỉm cười, hôn lên môi cô và khẽ hỏi: “Đã bao lâu rồi chưa làm?”
“Nửa… nửa năm.”
Liếm môi cô một lúc, anh hỏi lại: “Muốn không?”
Triệu Ngu cắn môi không nói gì.