Chap 147

Triệu Ngu đi làm như bình thường và vẫn thể hiện tính cách thường ngày của cô. Nhìn vào sự yên bình này thì dường như không có gì xảy ra nhưng khi đối mặt với Tiết Tử Ngang, cô lại thấy không thoải mái và thậm chí là không dám nhìn thẳng vào mặt anh.

 

Ngược lại, Tiết Tử Ngang có vẻ thờ ơ và bình tĩnh hơn, dường như đêm qua không xảy ra chuyện gì cả, thái độ đối với cô cũng không có gì thay đổi.

 

“Đưa cái này cho Phó tổng.” Khi Triệu Ngu nhận tài liệu, nhìn thấy cô vẫn còn giữ bộ dạng thấp thỏm bất an không biết làm thế nào, Tiết Tử Ngang đột nhiên mỉm cười: “Sợ tôi sẽ ăn thịt em à?”

 

Câu nói này vốn dĩ không có gì cả, nhưng sau những gì đã xảy ra đêm qua thì từ “ăn” này có vẻ mang đầy ý nghĩa.

 

Vì vậy, Triệu Ngu nhanh chóng cúi đầu xuống, giả vờ ngại ngùng và xấu hổ, cô cắn môi, nhìn mũi giày.

 

Tiết Tử Ngang tiếp tục cười nhẹ: “Yên tâm đi, tôi không nhỏ mọn như vậy, tôi sẽ không tính toán gì với em đâu.”

 

Khi nói điều này, Tiết Tử Ngang tiến lại gần cô, phả hơi thở ấm áp của anh vào mặt cô một cách nhẹ nhàng và dịu dàng, lời nói rót vào tai cô có chút mờ ám khiến cô xấu hổ không thôi.

 

Triệu Ngu biết rằng kẻ ăn chơi ở trước mặt không hề mất đi hứng thú đối với cô. Ngược lại, anh sẽ càng lấn tới hơn, thay đổi cách trêu chọc cô cho đến khi cô hoàn toàn mất đi sự phản kháng của mình và ngoan ngoãn sà vào lòng anh. Hiệu quả nhưng vậy chính là điều mà cô mong muốn.

 

Sau giờ làm việc, cô ở một mình trong căn hộ, tự nấu đồ ăn kiêng cho mình. Vừa mới ăn được hai miếng thì có điện thoại gọi đến, người gọi là “Mẹ nuôi”.

 

Nhìn thấy hai chữ này, cô hơi bất ngờ, sau khi trấn tĩnh lại một lúc mới bắt máy.

 

“Hi Hi, cuối tuần này con có đến nhà mẹ nuôi một chuyến không? Con đã về nước bao lâu rồi, tại sao con không quay về gặp ba mẹ nuôi? Ba mẹ nhớ con quá.”

 

Như mọi khi, giọng nói thân mật và dịu dàng khiến Triệu Ngu cảm thấy thật có lỗi, cô vô thức nói dối: “Con phải làm thêm giờ vào cuối tuần, vì con vừa trở về nên công việc rất nhiều, cảm tưởng như không thể làm hết được.”

 

“Vậy à… Có việc này mẹ muốn đợi con về rồi nói chuyện trực tiếp với con. Nhưng mà con không về thì mẹ nói với con qua điện thoại vậy.”

 

Triệu Ngu đã biết những gì bà sẽ nói, nhưng vẫn cứ hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

 

Mẹ nuôi thở dài một hơi nói: “Thì vẫn là chuyện của Tiểu Cẩn thôi. Vài ngày trước mẹ đã nhận được một cuộc gọi từ một công ty bảo hiểm, họ nói rằng Tiểu Cẩn đã mua mấy gói bảo hiểm tai nạn từ công ty của họ bốn năm trước, thế cho nên…”

 

Nói đến đây, giọng nói của mẹ nuôi đã vỡ òa: "Con nói xem, cái con bé này, tuổi còn trẻ như vậy mà mua bảo hiểm làm gì? Đây không là tự trù mình sao? Kết quả thì đúng là…"

 

Nghe tiếng nức nở không thể kiềm chế được ở đầu bên kia, bàn tay của Triệu Ngu trên ghế sofa đã siết chặt lại, nhưng cô vẫn bình tĩnh an ủi mẹ nuôi.

 

Đợi đến khi bên kia đã hơi nguôi, bà tiếp tục nói với cô: "Công ty bảo hiểm đã trả tiền bồi thường, có 3 triệu nhân dân tệ và hôm nay đã gửi vào tài khoản rồi, người ta nói rằng một gói bảo hiểm có thể bồi thường 1 triệu nhân dân tệ, một người có thể mua tới ba gói, Tiểu Cẩn đã tự mình mua ba gói, con nói đi, con bé này tại sao lại…"

 

“Có thể là… Bởi vì bạn học của cậu ấy vô tình bị tai nạn xe hơi. Cậu ấy bị dọa sợ, nên sau đó mới chạy đi mua bảo hiểm.”

Chap 147

Bình luận

Truyện Đề xuất