Chap 143

“To punish the wicked is God's business. We should learn to forgive. Anh không cảm thấy, thật vô lý sao?” (Trừng phạt kẻ ác là chuyện của Thượng Đế, chúng ta nên học được cách tha thứ.)

 

Nghe cô đọc lên câu mà anh cũng vừa mới đọc xong, Hứa Thừa Ngôn không khỏi ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại thấy trên mặt cô đều là trào phúng, ánh mắt cũng không nhiệt tình phóng đãng như trước nữa.

 

Có lẽ cảm xúc của anh bị quyển sách ảnh hưởng, bây giờ nhìn anh ngược lại cảm thấy trên người cô ẩn chứa một nỗi buồn.

 

Không chờ anh mở miệng, Triệu Ngu cũng đã nhích lại gần, lần nữa đem danh thiếp trong tay nhét vào túi âu phục của anh: “Nếu anh còn muốn ném, nhớ bảo thư ký làm giúp, mặt trên có dấu môi của tôi, tôi sợ làm bẩn tay anh.”

 

Ánh mắt Hứa Thừa Ngôn không tự chủ nhìn về phía môi cô, vô cùng xinh đẹp, hồng thuận mê người.

 

Triệu Ngu khẽ mỉm cười, tay từ túi áo trượt đến trước ngực, chậm rãi lôi kéo cà vạt đưa đến bên môi, nhẹ nhàng in lên: “Tôi nói sai rồi, dấu môi, nên in ở chỗ này, anh tốt nhất cũng đem cái này ném đi.”

 

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lư Bân ngay cả thở mạnh cũng không dám, nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt ông chủ nhà mình rồi vươn tay nói: “Hứa tổng, để tôi… Ném đi giúp anh.”

 

Hứa Thừa Ngôn cúi đầu, nhìn dấu đỏ rõ ràng in trên chiếc cà vạt màu xám đen, anh cũng không đem cà vạt tháo xuống mà chỉ lấy từ trong túi ra tấm danh thiếp.

 

Trước khi đưa cho Lư Bân, anh rũ mắt nhìn lướt qua.

 

Tập Đoàn Hoa Xán, Triệu Ngu.

 

____

Sau khi từ biệt ở sân bay, không lâu sau Triệu Ngu đã gặp lại Hứa Thừa Ngôn.

 

Lần này, địa điểm được đổi thành trụ sở của Hoa Xán.

 

Lúc đó cô đi theo Tiết Tử Ngang tham gia hội thảo hợp tác cùng Khoa học kỹ thuật Y Trình, ngay khi hai người vừa ra khỏi thang máy thì đã bắt gặp Hứa Thừa Ngôn và thư ký Lư Bân của anh bước ra từ một thang máy khác.

 

Ngắn ngủn vài giây, biểu tình của cô thật sự quá mức đặc sắc.

 

Từ khiếp sợ đến chột dạ thấp thỏm, lại giả bộ bình tĩnh, ánh mắt lơ đễnh làm như không hề xảy ra chuyện gì.

 

Mọi thứ cô đều đã luyện tập trước gương vô số lần, sinh động và tự nhiên, diễn đến không hề để lộ bất cứ dấu vết gì.

 

Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, Hứa Thừa Ngôn vô cùng bình tĩnh, ngay cả Lư Bân bên cạnh anh cũng không có phản ứng quá lớn, vì vậy Tiết Tử Ngang không hề phát giác ra sự bất thường nào, chỉ cười chào hỏi Hứa Thừa Ngôn: “Sao hôm nay Hứa tổng lại tự mình đến đây?”

 

“Chuyện quan trọng, đương nhiên nên tự tay làm.”

 

Hứa Thừa Ngôn mỉm cười bắt tay với Tiết Tử Ngang, từ đầu đến cuối tầm mắt cũng chưa hề đặt trên người Triệu Ngu.

 

Sau khi vào phòng họp, Triệu Ngu nhìn qua có vẻ bình tĩnh nhưng vẫn lấy cớ thân thể không thoải mái nhờ Tiết Tử Ngang kêu Diệp Tử tới tiếp quản công việc của cô, sau đó yên lặng rời đi.

 

“Xong đời, tôi trêu chọc phải người không nên trêu chọc, làm sao bây giờ?”

 

"Tôi con mẹ nó tưởng rằng anh ta chỉ là một người xa lạ, sau khi gạ gẫm nhiều nhất thì lập tức cắt đứt, về sau cả đời không liên quan, quỷ mới biết lại là công ty đối tác."

 

“Cậu nói xem tôi có nên từ chức hay không? Nếu anh ta nói với sếp và đồng nghiệp của tôi, về sau tôi còn dám gặp ai? Hình tượng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, a a a a thật phiền phức!”

 

Hành lang không người, giọng nói vừa bực bội vừa hối hận của Triệu Ngu vô cùng vang vọng.

 

Cô cố gắng biểu diễn, nhưng cũng không biết liệu có người nghe hay không, nếu không có ai, cô lại trở thành một vai hề buồn cười giỏi diễn trò.

 

Tuy nhiên, kết quả cô đã thắng.

 

Một tiếng cười khẽ từ trên lầu truyền đến, làm cô hoảng sợ, vừa ngẩng đầu lập tức nhìn thấy Hứa Thừa Ngôn chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

 

Triệu Ngu kinh hoảng thất thố, lại nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái, siết chặt di động và bình tĩnh nhìn anh: “Hứa tổng có việc sao?”

Chap 143

Bình luận

Truyện Đề xuất