Triệu Ngu cũng không nói gì mà cười cười: “Không biết, kể từ khi em sinh ra cũng chưa thấy qua ba, mẹ em thường bị ông ta đánh đập. Khi mang thai em, mẹ đã rời khỏi quê hương, một thân một mình nuôi em khôn lớn, dù sao bọn họ lúc trước cũng vẫn chưa kết hôn, cứ coi như là… Không có một người như vậy đi.”
Cơm nước xong, cả 2 khó được có một ngày không giống như ngày thường chỉ biết làm tình mà là ngồi chung tâm sự, nói những chuyện thú vị, chờ khi hai người đều mệt nhọc lại cầm tay đi rửa mặt rồi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Tay của Triệu Ngu bị thương nên không thể chạm vào nước, vẫn là Tiết Tử Ngang giúp cô tắm rửa, chỉ có điều chung quy là không nhịn xuống được, anh đè cô ở bồn rửa mặt hung hăng làm một lần, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà một lần nữa tắm rửa lại cho cô sạch sẽ.
Thấy anh cầm lấy nội y cô vừa thay xong định ném vào thùng rác, Triệu Ngu vội vàng ngăn cản: “Anh làm gì vậy? Đây là em mới mua, chỉ mới mặc lần đầu tiên.”
“Em không thể đụng vào nước, giặt không được thì giữ làm gì? Ném đi, tôi mua cho em cái mới.”
“Mua mới chẳng phải cũng cần giặt mới có thể mặc hay sao? Đừng vứt, hai ngày sau em giặt.”
Tiết Tử Ngang tay cầm nội y, cẩn thận quan sát: “Thứ này có thể sử dụng máy giặt để giặt sao?”
Triệu Ngu lắc đầu: “Khẳng định không được, em sẽ mua cái chuyên dụng cho nội y đi.”
Nói xong cô liền mở di động lên mạng tìm tòi, chờ chốt đơn xong ngẩng đầu lên mới phát hiện, Tiết Tử Ngang cư nhiên đã giúp cô dùng tay giặt nội y, chỉ là động tác thật sự vụng về đến nỗi không nỡ nhìn thẳng, phỏng chừng vị đại thiếu gia này từ nhỏ đến lớn liền chưa từng giặt quần áo.
Cô chạy nhanh đến ngăn cản: “Không cần anh giặt giúp em, ngày mai máy giặt có thể được đưa đến.”
Tiết Tử Ngang liếc cô một cái: “Đứng xa chút, đừng cản trở tôi.”
Lùi đến bên cạnh ngơ ngác mà nhìn anh một lúc lâu, Triệu Ngu đột nhiên đi lên trước, từ sau lưng ôm lấy anh.
Tiết Tử Ngang dừng động tác, cũng không đẩy ra, liền như vậy lẳng lặng mà đứng.
Triệu Ngu dán mặt ở trên phần lưng trần trụi của anh rồi nhẹ nhàng cọ: “Tiết Tử Ngang, cảm ơn.”
Anh trầm mặc một lát, bỗng nhiên cười cười, lưu manh nói: “Nhũ hoa quá lớn, đem tôi cọ cứng rồi.”
Triệu Ngu duỗi tay đi đấm anh lại bị anh bắt lấy, ôm ném lên trên giường trong phòng ngủ: “Làm xong giặt tiếp.”
_____
Tiết Tử Ngang mua không ít thuốc quý hiếm, còn tìm bác sĩ tới xem qua miệng vết thương của Triệu Ngu, không sai biệt lắm chỉ dưỡng một tuần, vết thương liền không còn gì đáng ngại.
Nhưng nếu Tiết Trạm đã cho nghỉ, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, mỗi ngày ở nhà đọc sách.
Vài ngày sau, Tiết Tử Ngang đi công tác ở nơi khác, Triệu Ngu trang điểm thật đẹp rồi đi đến quán bar.
Tóc giả, váy đỏ, môi đỏ, móng tay hồng, hơn nữa động tác hút thuốc thuần thục, người trong gương, khác xa hình tượng trước kia của cô một trời một vực.
Chậm rãi phun ra vòng khói, cô mới vừa lấy son môi ra chuẩn bị tô lên thì người đàn ông thân hình thon dài ở phía sau liền đi tới.
“Triệu tiểu thư thật đúng là, mỗi lần đều làm người khác ngạc nhiên.”
Triệu Ngu sửng sốt: “Lại là anh?”
Hứa Thừa Ngôn mặc một bộ đồ giản dị thích hợp với quầy bar, mang theo một ly cocktail màu xanh trong tay, cả người trông nhìn qua vẫn lịch sự văn nhã như cũ, chỉ là ánh mắt nghiền ngẫm nhìn cô không quá phù hợp với khí chất nho nhã của anh.
Triệu Ngu không thèm quan tâm hình tượng mà trợn trắng mắt: “Hứa tổng, lần này tôi không trêu chọc anh.”
Ánh mắt Hứa Thừa Ngôn rơi xuống tay phải quấn băng của cô, nhìn vết sẹo trong lòng bàn tay còn chưa khỏi hẳn, anh cười cười: “Hai ngày trước đi Hoa Xán, ngẫu nhiên nghe qua hành động vinh quang của Triệu tiểu thư, một đóa hoa bạch liên nhỏ nhu nhược đáng thương bị người khi dễ, chậc, thật đúng là nhìn thấy mà thương, chỉ có điều bộ dạng hiện tại của Triệu tiểu thư hình như là có chút hủy hình tượng.”
Triệu Ngu cười với anh rồi phun điếu thuốc ra: “Hứa tổng đây là ngẫu nhiên nghe được hay là cố ý hỏi thăm? Chả nhẽ là anh… Đối với tôi nhớ mãi không quên đi?”