Chap 108

Ngày đó, một cái xác không hồn, gặp gỡ một cái xác không hồn khác.

 

Triệu Ngu ôm chặt hai tay, cả người núp vào trong áo khoác rộng lớn của anh, hít mũi một cái, muốn khóc, nhưng lại không có nước mắt.

 

Dường như ngoại trừ thời điểm đeo mặt nạ diễn kịch, cô đã không còn khóc được nữa.

 

Qua rất lâu, Thương Lục mới mở miệng: “Đường Hi.”

 

Triệu Ngu nhìn anh và cười: “Tôi là Triệu Ngu, anh quên rồi sao? Là anh đã nhờ người tìm quan hệ mới giúp tôi sửa được tên, cái tên thường dùng trước kia giờ đã không còn, Đường Hi, đã chết.”

 

Thương Lục chăm chú nhìn cô: “Mặc kệ tên cô là gì, chuyện quá khứ, để cho nó qua đi.”

 

Triệu Ngu tiếp tục cười: “Vậy anh thì sao? Chuyện quá khứ, anh có thế để cho nó trôi qua sao?”

 

Thương Lục trầm mặc.

 

Anh không đưa cô về chung cư của cô mà là đưa đến biệt thự của anh.

 

Trước khi vào cửa, Triệu Ngu dựa vách tường nhìn anh mà cười: “Không sợ bị người khác phát hiện quan hệ của tôi và anh sao?”

 

“Phát hiện thì như thế nào?” Anh dùng vân tay mở khóa, dẫn cô vào trong.

 

“Phòng tắm ở lầu hai, lên tắm nước nóng đi.”

 

Anh đi ở phía trước cô, lúc lên lầu thì bỗng nhiên đùi phải run lên, thân thể lệch về bên cạnh, suýt chút nữa liền té ngã.

 

Triệu Ngu kịp thời kéo anh lại xong hỏi: “Lại đau?”

 

Anh không sao cả mà cười cười: “Mỗi khi trời mưa dầm đều sẽ bị như vậy, tôi đã quen rồi.”

 

Dừng một chút, anh hỏi cô: “Còn cô thì sao? Có bị bệnh gì không?”

 

Triệu Ngu buông tay: “Tôi rất may mắn, sau khi giải phẫu thì không bị di chứng gì.”

 

Yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười vân đạm phong kinh của cô, Thương Lục giật giật môi, sau một hồi do dự lại không nói gì, tiếp tục dẫn cô lên lầu.

 

______

Khi Triệu Ngu bước ra từ phòng tắm, Thương Lục đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn ra màn mưa bên ngoài.

 

Trêи cái bàn trước mặt là nửa ly rượu anh uống còn thừa.

 

Trong trí nhớ của Triệu Ngu, quen biết anh 3 năm, ngoại trừ những buổi xã giao quan trọng thì anh đều sẽ không chạm vào rượu.

 

Nhưng dù có xã giao, anh cũng chưa từng uống say.

 

Không hút thuốc, không thích rượu, cũng không ham mê nữ sắc. Dù cô là tình nhân chuyên để anh phát tiết dục vọng nhưng anh cũng chưa bao giờ túng dục quá độ.

 

Trong những người Triệu Ngu đã gặp qua, anh chính là người có tính tự chủ cao nhất.

 

Thậm chí đôi khi Triệu Ngu còn hoài nghi, người đàn ông này là người vô cảm, nhưng hễ ở trước mặt người khác là anh luôn cười rất ôn hòa, động tác thật sự nhẹ nhàng.

 

Triệu Ngu vốn muốn rót cho mình một ly rượu, nhưng vừa thấy bình rượu được chế tác thủ công kia thì liền từ bỏ.

 

Thương Lục đương nhiên hiểu rõ tâm tư của cô, ánh mắt đảo qua bình rượu, lại nhìn cô một cái, ý tứ chính là cô muốn uống thì uống.

 

Anh đối với cô luôn luôn rộng lượng, khi ở bên cạnh anh, ăn uống mặc hay đồ dùng của cô đều có thể bằng với tiêu chuẩn của anh.

 

Nhưng Triệu Ngu không uống.

 

Đồ của anh, chỉ cần là tốt hay quý giá, cô đều một mực không chạm vào.

 

Lấy tiền bao dưỡng của anh, còn các phương diện khác, có thể phân rõ giới hạn, cô sẽ tận lực phân rõ.

 

Cô biết anh vẫn luôn duy trì khoảng cách với cô. Giữa anh và cô, thân phận rõ ràng, ranh giới rõ ràng.

 

Thương Lục hỏi: “Cô đi theo Tiết Tử Ngang, thật sự là vì tiền?”

 

Rõ ràng là câu hỏi nhưng đáp án anh đã khẳng định rồi, vì thế Triệu Ngu im lặng.

 

Ánh mắt Thương Lục một lần nữa dừng trêи mặt cô: “Ba năm trước, ngày chúng ta gặp nhau… Người kia có phải Tiết Tử Ngang hay không?”

 

Triệu Ngu nhìn anh, cười cười.

 

Anh cũng đột nhiên cười cười, sau đó thầm thì nói: “Hẳn là không phải cậu ta. Cậu ta tuy rằng phong lưu nhưng cũng không đến mức sẽ làm ra loại chuyện đó.”

 

Ngừng lại một chút, anh lại hỏi: “Triệu Ngu, cô về nước, là vì báo thù?”

 

Triệu Ngu cười: “Thương tổng muốn biết chuyện của tôi, tùy tiện sai một người điều tra chẳng phải là rõ ràng rồi sao?”

 

Lần này đổi thành Thương Lục im lặng.

 

Anh xác thật là thực dễ dàng có thể tra được những chuyện mà anh không biết kia, dù sao, anh cũng biết đến sự tồn tại của Đường Hi.

 

Nhưng suốt 3 năm, anh cũng chưa từng tra qua.

 

Bởi vì ngoại trừ việc đoạt lại gia nghiệp của nhà họ Thương, anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm lãng phí sức lực và thời gian của mình. Ba năm trước, giúp cô sửa đổi thân phận, đưa cô xuất ngoại, đó đã là phá lệ.

 

Không khí lại lần nữa rơi vào sự yên tĩnh.

 

Tắm rửa bằng nước ấm làm mất đi cái lạnh trêи người cô, cũng làm cô khôi phục bình tĩnh. Mà câu nói vừa rồi của cô, cũng giúp Thương Lục tìm lại lý trí, càng làm cho không khí tràn ngập mập mờ lúc trước giữa hai người trong nháy mắt không sót lại chút gì.

 

Sau một hồi, Triệu Ngu đột nhiên hỏi: “Làm không?”

 

Thương Lục quay đầu nhìn cô, cô cười nói: “Lần này không thu tiền, xem như cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi.”

 

Thương Lục nhìn cô hai giây rồi vươn tay về phía cô.

 

Triệu Ngu ngoan ngoãn đặt tay lên, bị Thương Lục dùng sức kéo một cái ngã vào trong lòng ngực anh.

 

Cô đang mặc áo ngủ của anh, rất to rộng, bên hông chỉ buộc lại bằng sợ dây lưng, nhưng lại làm cho thân hình cô trở nên rất cân cứng.

 

Đai lưng buông lỏng, áo ngủ trễ xuống hai bên lộ ra cơ thể trần trụi của cô.

 

Cả nội y và cái váy kia đều bị cô ném vào máy giặt của anh, vì thế nên bên trong cô đương nhiên không mặc gì.

 

Tay trái Thương Lục xoa lên ngực cô, tay phải tách hai chân cô ra thăm hỏi miệng huyệt. Một trêи một dưới đồng thời vỗ về chơi đùa cơ thể cô.

 

Triệu Ngu nhẹ thở gấp duỗi tay ra nắm lấy cúc áo sơ mi, mở ra từ từ từng nút. Bàn tay cô vuốt ve lồng ngực rắn chắc trong chốc lát, sau đó chậm rãi cởi quần anh ra.

Chap 108

Bình luận

Truyện Đề xuất